Trùng Sinh Ký: Gả [...] – Chương 4

Chương 4

7

Sau khi chỉ hôn ban xuống, Mộ Dung Dục thường xuyên vi phục xuất cung, hẹn ta cùng đi dạo không ít lần.

Chàng là một Thái tử tốt, tuổi trẻ mà công tích hiển hách, lần nam hạ trị thủy lòng dân chúng, ai ai cũng ca tụng chàng sẽ là một vị minh quân tương lai.

Thế vị quân vương tương lai ấy lại có thể cùng ta dạo quanh những gánh hàng rong bên đường, mua hồ lô đường ven phố.

Xem xiếc giữa chợ, người khác thưởng tiền, chàng cũng vỗ tay tán thưởng theo, chẳng khác gì một công tử nhà quan bình thường nơi kinh thành.

Lúc có mấy đứa trẻ chạy nhảy giỡn chạy ngang qua, sợ chúng va phải ta, chàng liền đưa tay kéo ta vào lòng che chắn.

Bỗng nhiên ta thấy sống mũi cay cay, hốc mắt nóng lên.

Hạnh phúc bình dị này kiếp trước ta mong mỏi mà chẳng thể có .

Chàng dường như cảm nhận cảm trong lòng ta, cúi đầu ta: “Sao ?”

“Ta rất sợ… sợ tất cả những điều này chỉ là một giấc mộng.

Đến lúc tỉnh dậy, chẳng còn gì nữa cả…”

Thân mình chàng khẽ chấn rồi nắm lấy tay ta, siết chặt không buông.

Không biết vì sao trong mắt chàng lúc này lại ngập tràn bi thương, thậm chí còn đau lòng hơn cả ta.

“Không phải mộng nữa rồi.

Tất cả đã kết thúc… tất cả đã kết thúc rồi…”

Mộ Dung Dục bất chợt kéo ta vào lòng, ôm thật chặt.

Giữa phố phường đông đúc, người đến người đi, chẳng ai để ý đến đôi nam nữ đang ôm nhau thật lâu giữa đám đông.

Chàng ôm rất chặt, đầu vùi vào hõm cổ ta, ta có thể cảm nhận chút ẩm ướt lành lạnh nơi cổ.

“Mộ Dung Dục, chàng sao thế?”

“Xin lỗi… Vân Chiêu, xin lỗi…”

Chàng nghẹn giọng lặp đi lặp lại ba chữ ấy đến năm, sáu lần.

Ta vốn định hỏi: “Chàng có gì phải xin lỗi ta?”

Nhưng chợt một ý nghĩ lóe lên trong đầu.

Hôm yến tiệc Bách Hoa, chàng vốn không nên xuất hiện mà đã đến kịp.

Khuôn mặt trắng bệch, dáng vẻ phong trần mỏi mệt.

Chén rượu bị hạ dược vốn định đưa cho ta lại rơi vào tay Sở Vân Thường.

Nàng ta cùng Mục Bắc Hàn lén lút tư sau giả sơn, bại lộ giữa bàn dân thiên hạ.

Cành đào mà kiếp trước chưa từng xuất hiện bên giường ta…

Ta đột nhiên bừng tỉnh, chăm vào gương mặt Mộ Dung Dục.

“Mộ Dung Dục, chàng… cũng đã trọng sinh, đúng không?”

“Khi nào ?”

“Ngày yến tiệc Bách Hoa…

Đá rơi chặn đường, ta liền đi đường tắt từ vách núi men theo trở về, cuối cùng vẫn kịp đến.”

Rời khỏi phố xá ồn ào, tâm như không thể che giấu nữa.

Ta chỉ cảm thấy như có thứ gì đó đang siết chặt lấy cổ họng mình.

“Vậy… chàng đã biết mọi chuyện sẽ xảy ra nên cố trở về để ngăn lại.”

Chàng gật đầu.

“Ta biết đêm đó sẽ xảy ra chuyện gì.

Nếu đã có cơ hội lại một lần nữa, ta tuyệt đối sẽ không để nàng chịu bất kỳ tổn thương nào.”

“Hôm đó chàng trở về, mặt trắng đến mức dọa người… có bị thương không?”

Chàng nhẹ bảo chỉ là vết thương nhỏ.

Ta trừng mắt , ép chàng thật.

“Thật sự không sao mà, chỉ là trượt chân rơi khỏi vách núi thôi.

Ây da, nàng đừng khóc, ta không sao thật mà, nàng xem, không phải ta vẫn đang khỏe mạnh đây sao?”

Nước mắt ta không ngừng tuôn rơi.

Kiếp trước, chàng bị đá rơi chặn đường không thể quay về.

Còn kiếp này, chàng liều mạng vượt núi, mạo hiểm cả tính mạng để kịp đến bên ta.

Mộ Dung Dục ta, chậm rãi : “Vân Chiêu, lần này cuối cùng ta cũng kịp đến rồi.”

8

Hôn lễ của thế tử An vương diễn ra rất vội vàng, cứ như sợ người khác thấy, hấp tấp dùng một cỗ kiệu hoa đưa Sở Vân Thường về phủ.

Từ khi nàng ta rời đi, cuộc sống của ta cũng dần yên ổn trở lại, an tâm chờ đến ngày cùng Mộ Dung Dục thành thân.

Từ sau hôm hai ta thẳng thắn với nhau, vẫn chưa gặp lại lần nào.

Bệ hạ có ý nhường ngôi cho Thái tử, cùng Hoàng hậu sống những tháng ngày an nhàn, Mộ Dung Dục vì thế mà bận đến chân không chạm đất, không còn thời gian để đến tìm ta.

Thấm thoát đã hơn một tháng trôi qua, ta thật sự bắt đầu nhớ chàng.

Hơn nữa, ta cũng muốn hỏi về chuyện kiếp trước – về những gì đã xảy ra sau khi ta chết.

Thế là ta mang theo lệnh bài Hoàng hậu ban tặng, định tiến cung.

Không ngờ lại gặp Mục Bắc Hàn ở ngay cửa cung, đã lâu không thấy.

Hắn gầy đi nhiều, hai má hóp lại.

Vị thế tử An vương từng phong quang một thời giờ trông chẳng khác nào một thư sinh thất chí.

Nghe đại hôn của hắn tổ chức đơn sơ, khách mời thưa thớt.

An vương phi vốn chẳng ưa Sở Vân Thường, phủ An vương ngày nào cũng cãi vã ầm ĩ.

Còn thế tử An vương thì lại say xỉn, vùi thân nơi kỹ viện.

Ta không buồn bận tâm tại sao Mục Bắc Hàn – kẻ từng giữ mình trong sạch ở kiếp trước – nay lại cưới người trong lòng mà vẫn trốn tránh trong hoa lâu.

Chỉ muốn nhanh chóng rời đi, nào ngờ lại bị hắn chặn lại.

“Sở Vân Chiêu, ngươi vào cung gì?”

“Liên quan gì đến ngươi?”

Ta chẳng muốn để ý đến hắn, mà sau lưng lại vang lên tiếng : “Ngươi có biết, người mà ngươi chọn, ở kiếp trước đã gì với nhà họ Sở và phủ An vương không?”

Ta dừng lại, còn cách cửa cung năm bước.

Hắn đuổi theo.

“Kiếp trước, chuyện đầu tiên hắn sau khi lên ngôi là thanh trừng Sở gia và phủ An vương.

Phụ thân ngươi bị bãi chức, phủ An vương thì bị binh lính bao vây.”

“Ta thừa nhận, kiếp trước ta đã hiểu lầm ngươi.

Chính vì ta nghĩ ngươi hạ dược ta nên mới đối xử như .”

“Mộ Dung Dục tâm ngoan thủ lạt, giỏi mưu đồ lòng người, ngươi không phải đối thủ của hắn.”

Nghe đến đây, ta không nhịn bật : “Cảm ơn đã báo tin tốt lành.

Ta còn mong phụ thân ta và các ngươi phủ An vương gặp xui xẻo đấy!”

“Còn nữa, chúc mừng ngươi – kiếp này người trong lòng hạ dược, cưới người trong lòng thê tử, đúng là tâm nguyện thành đôi, mãn nguyện cả đời.”

Nghe ta , sắc mặt Mục Bắc Hàn như không chịu nổi, lắc đầu lẩm bẩm: “Không đúng… không phải …”

Ta chẳng buồn dây dưa thêm, xoay người bước vào trong cung.

Vừa vào đến cửa cung, thị vệ bên cạnh Mộ Dung Dục liền đến tiếp dẫn.

Băng qua lớp lớp cung môn, ta trông thấy Mộ Dung Dục đang vẽ tranh bên án thư.

Ta rón rén lại gần, định dọa chàng một phen, không ngờ lại bị chàng bắt , ôm chặt vào lòng.

“Chàng… chàng chơi xấu!” Ta đỏ mặt.

Thế chàng lại không buông tay, chỉ ta chằm chằm: “Vừa rồi nàng chuyện với Mục Bắc Hàn rất lâu.”

Lạ thật, sao ta lại ngửi thấy mùi chua chua nhỉ?

Ta bật , kể lại cho chàng nghe lời Mục Bắc Hàn vừa .

“Phải sao đây, hắn bảo chàng tâm ngoan thủ lạt.”

Chàng nhẹ nhàng đặt ta ngồi xuống chiếc tháp bên cạnh bàn, chậm rãi từng chữ: “Ngày ấy, ta chỉ hận bản thân không đủ nhẫn tâm, không thể sớm cướp nàng về tay.”

Ta vẻ mặt nghiêm túc của Mộ Dung Dục, nhất thời không biết nên đáp gì, đành chuyển hướng câu chuyện: “Chỉ là không ngờ kiếp trước Sở Vân Thường lại chết trong biển lửa.”

“Là ta nàng ta.”

“Cái gì?” Ta hơi theo không kịp.

“Bởi vì nàng ta đã sinh sát tâm với nàng.”

Ta khẽ ngẩn người.

Ta vẫn luôn cho rằng Sở Vân Thường dẫu có ghen ghét cũng chưa đến mức muốn ta.

Thấy ta nghi hoặc, Mộ Dung Dục giải thích: “Sau khi biết nàng sống không hạnh phúc khi gả cho Mục Bắc Hàn, ta muốn sau khi lên ngôi sẽ ban cho hai người hòa ly để nàng sống tự do.

Nhưng Sở Vân Thường lại cho rằng từ sau khi thành thân, ta vẫn luôn lạnh nhạt với nàng ta là vì muốn giữ lại ngôi hoàng hậu cho nàng.

Cho nên nàng ta đã xúi giục Mục Bắc Hàn chết nàng.”

“Vì ta đã nàng ta.

Nhưng vẫn chậm một bước, không cứu nàng.”

Mỗi một câu thốt ra, sắc mặt chàng lại thêm phần tái nhợt.

Ta bất giác thấy xót xa trước dáng vẻ ấy của Mộ Dung Dục.

Không biết trong lòng nghĩ gì, ta chợt ngẩng đầu, khẽ chạm vào môi chàng.

“Được rồi, lần này, chàng đã đến kịp.

Không muộn nữa, không cần phải xin lỗi.”

Chàng lập tức luống cuống, vành tai đỏ bừng.

Ta chưa từng thấy Mộ Dung Dục như , không nhịn lại hôn chàng thêm một cái.

Đôi mắt chàng hoe đỏ, ánh mềm mại như nước xuân, dịu dàng gọi tên ta: “Vân Chiêu…”

Ta nghĩ, có lẽ hôn kỳ của chúng ta nên sớm định ra thôi.

Tin tức lần nữa về Mục Bắc Hàn là vào năm thứ hai sau khi ta và Mộ Dung Dục đại hôn.

Lại là một yến tiệc Bách Hoa.

Khi ấy Mộ Dung Dục đã là tân đế, còn ta cũng đã trở thành hoàng hậu.

Trong tiệc, các mệnh phụ quý nhân trò chuyện vui vẻ, không biết ai lại nhắc đến vị tân An vương – Mục Bắc Hàn.

“Cái phủ An vương ấy, từ sau khi đi phong địa thì ngày nào cũng ầm ĩ.

Nghe lão vương phi và vương phi hiện tại đánh nhau đến đầu rơi máu chảy!”

“Thế còn An vương thì sao?”

“Đừng nhắc nữa! Hắn suốt ngày chỉ biết say xỉn nơi kỹ viện, chẳng buồn về phủ.

Vương phi đuổi theo đến tận hoa lâu tìm người còn bị đuổi ra ngoài.

Nghe An vương còn trước mặt bao người trong hoa lâu vạch trần vương phi xuất thân là vũ nữ hoa lâu, mất hết thể diện!”

“Nghe gì mà thất thần thế?”

Một giọng dịu dàng vang lên sau lưng ta.

Ta quay đầu, thấy người nam nhân khoác long bào màu vàng tươi kia đang mỉm ta.

Ta mỉm , tựa vào lòng chàng.

“Không có gì, chỉ là một kẻ không đáng bận tâm thôi.”

Kỳ vọng ta ánh sáng rực rỡ, ta đây sẽ sống một đời thật dài, thật tươi đẹp.

(Toàn văn hoàn) – Một follow, một like, một bình luận, một đánh giá là niềm lực to lớn đối với team Góc nhỏ của Ngưu. Cảm ơn các rất nhiều vì đã đồng hành!

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...