Trùng Sinh Khi Đang [...] – Chương 6

15.

 

Tôi nghe bên kia: chát.. chát.. không biết tát thật hay giả nữa.

 

Cao Thục Phân nghẹn ngào” Khê Khê, con là người tốt, chắc chắn sẽ tha thứ cho chúng ta đúng không, mau về nhà đi cùng nhau livestream kiếm tiền.”

 

Đời trước khi bọn họ cắt lưỡi của tôi, sao không nghĩ tôi là người tốt, tôi không muốn công cụ của họ nữa.

 

“Không thèm, bà tự chuyện đó với Ngô Giai Kỳ đi, không phải nó bị bỏng sao, phải cho thật nặng người ta mới tin.”

 

Cao Thục Phân lại phẫn nộ hét lên: “Ngô Hiểu Khê, con khốn này, mày sẽ chớt không tử tế!” Sau khi cúp máy tôi mở camera xem.

 

Cao Thục Phân tức giận mà ngồi trên sofa, hung dữ : “Ngày mai phải đến trường lần nữa, nhất định phải bắt nó về nhà, rạch nát mặt nó, đem nó livestream.”

 

Ngô Giai Kỳ đang mang khẩu trang và đội nón, chỉ lộ ra đôi mắt lạnh lùng:

 

“Chị dựa vào cái gì mà có thể đi học, dựa vào cái gì mà sống tốt hơn tôi, mẹ, con không cam lòng, con muốn chị ta phải chớt.”

 

Cao Thục Phân ôm nó vào lòng, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng nó: “Kỳ Kỳ ngoan, chỉ cần chúng ta rạch nát mặt nó, cho nó kiếm tiền cho con phẫu thuật thẩm mỹ, kiếm tiền cho con mua biệt thự.”

 

Ngô Giai Kỳ lạnh lùng : “Con không muốn nghe giọng chị ta nữa, ngày mai bắt chị ta về, cắt lưỡi chi ta đi.”

 

Thì ra đây là nguyên nhân mà đời trước bọn họ cắt lưỡi của tôi.

 

Đã sớm biết bọn họ xấu xa như , tôi vẫn toát mồ hôi lạnh.

 

 

16.

 

Tôi muốn đem hình ảnh trong camera đến báo cảnh sát, cùng lắm họ cũng chỉ bị cảnh cáo.

 

Ngô Kiến Quốc bị giam là do sử dụng thuốc mê, cần phải điều tra nguồn gốc của thuốc mê. Còn hai người kia, chưa ra tội nào lớn, cảnh sát cũng không thể gì họ.

 

Tôi kiểm tra tất cả tài khoản ngân hàng, tổng cộng có 5526 tệ.

 

Sau khi suy nghĩ kỹ lưỡng, tôi quyết định bỏ chạy.

 

Trên thực tế, nếu lúc sống lại mà có đủ tiền, tôi đã chạy mất tiêu rồi.

 

Sao mà nghèo thế này, Taekwondo cũng là do học lấy giá hữu nghị, chứ cũng không có tiền học.

 

Tôi đi tìm thầy dạy Taekwondo rõ chuyện sáng nay và kể cho hắn biết thêm về gia đình tôi.

 

Thầy : “Em yên tâm, đây là trường học, họ không thể cái gì đâu.”

 

Đời trước bị phỏng, thầy giáo cũng học cũng có tới thăm tôi, họ viên tôi cố gắng vượt qua, đáng tiếc tôi đã không bao giờ bước ra khỏi cửa nữa.

 

Mắt tôi đỏ lên: “Thầy Lý, em cũng không muốn dây dưa với bọn họ, dù sao họ cũng đã nuôi em bao nhiêu năm qua, em chỉ là một đứa trẻ mới lớn, khó mà thắng bọn họ.

 

Người ngoài vào sẽ tôi không biết ơn, sẽ khuyên tôi nên biết nhường nhịn một chút.

 

Chỉ cần bọn họ tỏ ra đáng thương, mọi người sẽ thông cảm cho bọn họ, đời trước tôi đã nếm trải.

 

Thầy khuyên tôi cứ yên tâm, bên phía trường học thầy sẽ xử lý.

 

Thầy ôm tôi một cái an ủi, đêm đó tôi thu dọn đồ đạc bỏ đi trong đêm.

 

17.

 

Tôi đi tàu đến Thành Đô rồi chuyển sang xe bus đi Quý Dương.

 

Vì muốn tìm công việc bao ăn ở nhanh nhất nên tôi tìm đến công xưởng tán đinh ốc.

 

Còn đỡ hơn trước kia, ít nhất không có ai suốt ngày mắng chửi tôi.

 

Mẹ tôi đến trường tìm tôi nhiều lần đều tay không trở về.

 

Bà ta tìm thầy Lý để kiếm chuyện, đòi thầy trả người.

 

Thầy Lý cái gì cũng không , trực tiếp báo cảnh sát.

 

Có một vài người không nên nhiều với họ, nếu với họ một câu, họ có thể chửi cả tiếng không mệt.

 

Cảnh sát gọi điện cho tôi, tôi khóc lóc : “Bọn họ muốn bán tôi đi, tôi không chạy chẳng lẽ chờ họ bán sao?”

 

Cao Thục Phân ở bên cạnh nghe liền lên tiếng chửi tôi, cảnh sát cũng không ngăn .

 

Tôi nhếch miệng lạnh lùng : “Mọi người xem, có ba mẹ như , sao tôi dám trở về?”

 

Cúp điện thoại xong tôi ra ngoài ăn một cái lẩu chúc mừng.

 

18.

 

Một tuần sau tôi thấy Ngô Giai Kỳ tỏ vẻ đáng thương trên mạng.

 

Cuối cùng bọn họ vẫn lựa chọn tiền, trong video clip, Ngô Giai Kỳ bày ra toàn bộ cơ thể bị phỏng, trong rất đáng sợ.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...