Trùng Phùng – Chương 7

7

 

Khi chúng tôi còn chưa thể gọi là quen biết, ấy đã với tôi rằng, tương lai của tôi cũng sẽ sáng lạn.

 

Đêm đầu tiên ở thành phố mới, ba chúng tôi chen chúc trong một nhà trọ tồi tàn, ăn chung một gói mì ăn liền.

 

Mì đều do tôi và em ấy ăn, ấy chỉ uống nước.

 

Đêm đầu tiên nằm cạnh nhau trên giường, cả ba chúng tôi đều không ngủ , vừa phấn khích, vừa bối rối, lại vừa sợ hãi.

 

Chúng tôi đã thoát khỏi vực sâu ban đầu, không biết liệu phía trước có tiếp tục là vực sâu hay không.

 

Rồi ấy đột nhiên ngồi dậy, hỏi chúng tôi có muốn đổi tên không, ấy rằng hôm nay là ngày đầu tiên chúng tôi bước vào ánh sáng, nên phải có một cái tên ý nghĩa.

 

, chúng tôi chọn tên đệm, không biết nên chọn họ nào.

 

Họ không muốn mang họ cũ, còn tôi thì không biết họ của mình là gì.

 

Cuối cùng, ấy chỉ vào quyển "Đường thi tam bách thủ" đã rách nát trên bàn, rằng chúng tôi sẽ lấy họ Đường.

 

Đường Diệu, Đường Noãn, Đường Chiêu.

 

Tên gọi và số phận đã gắn kết chúng tôi, những người lần đầu gặp nhau, trở thành một gia đình.

 

Ngày hôm sau, Đường Diệu ra ngoài, khi trở về ấy rằng đã nhà.

 

Anh ấy đã tiết kiệm một ít tiền từ trước, ngày trốn thoát còn lấy trộm thêm một ít tiền từ cha, cũng không nhiều.

 

Căn nhà ấy nằm trong một khu chung cư cũ ở khu phố cổ, rất nhỏ, chỉ có một phòng ngủ và một phòng khách, đó là ngôi nhà của chúng tôi trong thành phố xa lạ này.

 

Sau khi ổn định, ba chúng tôi bắt đầu những công việc lặt vặt, vì còn nhỏ tuổi, không tìm công việc chính thức, chỉ có thể phát tờ rơi, bưng bê, những việc vặt.

 

Đường Diệu lớn hơn tôi và Đường Noãn hai tuổi, vẫn chưa đủ tuổi thành niên.

 

Nhưng ấy dường như biết mọi thứ, nấu ăn, giặt giũ, chăm sóc tôi và Đường Noãn.

 

Anh ấy thông minh, chuyện ngọt ngào, việc bán hàng ở siêu thị cũng đạt kết quả tốt, các dì ở siêu thị thường cho ấy rau củ.

 

Ba người chúng tôi cùng nhau cố gắng, không giàu có, ít nhất cũng đủ no bụng.

 

Đường Diệu luôn lạc quan, ấy rằng cuộc sống sẽ ngày càng tốt đẹp hơn.

 

Trong cơn lốc xoáy lớn của cuộc sống, chúng tôi ôm chặt lấy nhau để sưởi ấm, dù có chao đảo, vẫn cảm thấy an toàn.

 

Rồi một ngày, Đường Diệu mua một miếng thịt về nhà, rằng có tin vui muốn báo cho chúng tôi.

 

Anh ấy rằng khi việc ở siêu thị, ấy đã quen một giáo viên, người đó sẵn lòng giúp tôi và Đường Noãn tiếp tục đi học.

 

Chúng tôi đều từ chối.

 

Đường Noãn từ nhỏ đã học không tốt, không thích học hành, gần đây ấy đang học nghề trang điểm ở một tiệm đẹp, ấy rất thích, không muốn trở lại trường học.

 

Còn tôi thì vì ngại ngùng.

 

Nhưng cuối cùng, hai em họ đã thay phiên thuyết phục tôi đi học, Đường Noãn rằng tôi là hạt giống tốt có thể thi đỗ đại học, khuyên tôi hãy cố gắng học hành, sau này đền đáp họ cũng .

 

Nhưng tôi biết, họ không mong đợi sự đền đáp của tôi, họ chỉ thực sự coi tôi như người thân.

 

Đôi khi thế giới này rất lớn, lớn đến mức cả đời chỉ gặp một vài người.

 

Nhưng đôi khi thế giới này lại rất nhỏ, nhỏ đến mức một mối liên kết mong manh, cũng có thể biến những người xa lạ trở thành gia đình.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...