Trùng Phùng – Chương 5

5

 

Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra giữa Lục Thời Yến và Lâm Tịch, khiến sẵn sàng từ bỏ người mà mình đã đợi suốt sáu năm để quay sang cầu hôn tôi.

 

Nhưng tôi biết rõ, chắc chắn không phải vì tôi nhiều đến thế.

 

Lục Thời Yến là người kỷ luật và cẩn thận đến mức đáng sợ, mọi việc đều là sự lựa chọn tốt nhất sau khi đã cân nhắc lý trí.

 

Tuy nhiên, tôi cũng không có ý định tìm hiểu cơ đằng sau đó.

 

Tôi vốn không thích tốn thời gian vào những chuyện không quan trọng.

 

Tôi rút tay ra khỏi lòng bàn tay , đặt chiếc nhẫn lên bàn trà.

 

"Lục Thời Yến, chúng ta chỉ là vợ chồng theo thỏa thuận, giờ thỏa thuận đã hết hạn, chúng ta cũng nên kết thúc."

 

Anh ngồi bên cạnh tôi, như thể không nghe thấy những gì tôi , mà tự mình giải thích:

 

"Chiêu Chiêu, nếu là vì Lâm Tịch, em có thể yên tâm."

 

"Anh và ấy đã kết thúc, lần đi này cũng chỉ vì ấy muốn gặp Lục Tịch, sau này bọn sẽ không liên lạc nữa."

 

"Những năm qua có em bên cạnh, rất yên tâm, Lục Tịch cũng rất dựa vào em, chúng ta cứ sống như thế này không tốt sao?"

 

Tôi Lục Thời Yến, vẻ mặt bình tĩnh: "Không tốt."

 

"Anh và Lâm Tịch thế nào em không rõ, cũng không quan tâm, chúng ta không thể tiếp tục."

 

Ban đầu tôi đồng ý vợ chồng thỏa thuận với Lục Thời Yến chỉ để chữa bệnh cho Đường Noãn.

 

Giờ đây Đường Noãn đã khỏe lại, chúng tôi có cuộc sống của riêng mình để tiếp tục.

 

Chúng tôi sẽ định cư ở nơi có gió.

 

Lục Thời Yến có lẽ không ngờ rằng tôi lại trả lời thẳng thắn như , ánh mắt tôi có một chút tổn thương.

 

"Chiêu Chiêu, em thật sự không có chút cảm nào với sao?"

 

Tôi mỉm : "Có chứ, là sự biết ơn đối với người chủ hào phóng."

 

Đó là lời thật lòng của tôi.

 

Nếu không có ba mươi triệu mà đã cho, tôi và Đường Noãn đã mất mạng từ lâu.

 

, ba năm qua, tôi đã dốc hết sức mình chăm sóc cho hai cha con họ, bất cứ việc gì liên quan đến họ, tôi đều có mặt ngay lập tức.

 

Nhưng chỉ dừng lại ở đó mà thôi.

 

Tôi nghĩ rằng mình đã bày tỏ đủ rõ ràng, Lục Thời Yến dường như vẫn chưa chấp nhận.

 

"Em không cần trả lời ngay, không vội."

 

"Muộn rồi, sẽ bảo tài xế đưa em về nghỉ ngơi, ở đây có ."

 

Vì Lục Tịch sốt quá lâu nên đã bị viêm phổi nhẹ, phải nằm viện vài ngày.

 

Lục Thời Yến đã chuyển công việc vào phòng bệnh và ở lại chăm sóc, Lâm Tịch thì chưa đến lần nào.

 

Mỗi ngày tôi đều nấu ăn ở nhà rồi mang đến bệnh viện.

 

Hôm đó, khi tôi đang đút cháo cho Lục Tịch thì đột nhiên nhận cuộc gọi từ bệnh viện, rằng Đường Noãn bị xuất huyết não đột ngột và đang cấp cứu.

 

Tôi không cầm nổi bát, nó rơi xuống đất, tiếng bát vỡ Lục Tịch giật mình.

 

Lục Thời Yến vừa bước vào từ bên ngoài, nhanh chóng tiến đến chỗ tôi, hỏi tôi có chuyện gì.

 

Hai tay tôi run rẩy không ngừng, đầu óc trống rỗng, chỉ cảm thấy khó thở.

 

Sao có thể như thế ?

 

Hôm qua khi tôi đến thăm, ấy vẫn ổn mà.

 

Cô ấy đáng lẽ phải xuất viện vào ngày mai.

 

Rõ ràng mọi thứ đang tốt dần lên.

 

Sao lại thế này?

 

Tôi nắm chặt tay áo của Lục Thời Yến, nước mắt không kìm mà tuôn trào, mỗi câu dường như đã dùng hết toàn bộ sức lực.

 

"Đưa em đến bệnh viện Thành phố."

 

Lục Thời Yến dìu tôi ra ngoài, gọi hai y tá vào chăm sóc Lục Tịch, rồi gọi điện cho bố mẹ đến.

 

Anh lái xe thật nhanh, dùng tốc độ nhanh nhất để đưa tôi đến bệnh viện.

 

Bác sĩ với tôi rằng Đường Noãn bị ngã đột ngột khi đang đi dạo trong sân, vị trí xuất huyết não rất xấu, bảo tôi nên chuẩn bị tâm lý.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...