4
Buổi chiều sau khi mua đồ ăn xong, tôi đến trường đón Lục Tịch, giáo lại với tôi rằng Lục Tịch đã đón đi từ buổi sáng.
Cô giáo rằng Lục Tịch đã đi cùng bố mẹ.
Sau khi lên xe, tôi suy nghĩ một lúc rồi quyết định gọi cho Lục Thời Yến để xác nhận.
Dù người đón Lục Tịch khả năng cao là ấy và Lâm Tịch, chuyện liên quan đến trẻ con vẫn cần phải cẩn thận.
Tôi đang chuẩn bị gọi điện thì thấy biểu tượng tin nhắn chưa đọc từ Lục Thời Yến trên WeChat.
Tôi bấm vào xem.
Vừa mới đăng cách đây năm phút.
Đó là một loạt ảnh chín khung, bức ảnh trung tâm là bức ảnh gia đình ba người của họ, chụp tại một bãi biển, cả ba đều mặc đồ đôi.
Có thể thấy Lục Tịch thực sự rất vui, lần đầu tiên trong ba năm tôi thấy nó tươi như .
Lần đầu tiên tôi thấy Lục Thời Yến mặc trang phục tươi sáng như , đứng bên cạnh Lâm Tịch, vẻ nghiêm túc của dường như tan biến, cả người trở nên mềm mại hơn.
Một gia đình rất đẹp đôi.
Vì đã xác nhận qua WeChat, tôi không cần gọi điện nữa.
Mấy ngày Lục Thời Yến và Lục Tịch không ở nhà, tôi có một kỳ nghỉ nhỏ, mỗi ngày nấu ăn mang đến bệnh viện cho Đường Noãn rồi cùng nhau nghỉ ngơi, đi dạo.
Rất nhàn nhã.
—---
Tôi nhận cuộc gọi từ Lục Thời Yến vào lúc nửa đêm.
Tôi đã ngủ rồi, bị chuông điện thoại đánh thức.
Giọng của Lục Thời Yến nghe rất mệt mỏi, còn lẫn tiếng khóc của Lục Tịch.
"Đường Chiêu, em có thể đến bệnh viện nhi không?"
Lục Thời Yến rằng mấy ngày nay Lục Tịch không ngủ , cộng thêm việc gió biển thổi vào người, hôm nay nó đột nhiên sốt cao, giờ đang ở bệnh viện nhi, nó cứ khóc lóc không chịu hợp tác.
Tôi ra ngoài cửa sổ, trời đen kịt, rồi đứng dậy thu dọn đồ đạc.
Lục Tịch luôn có chất lượng giấc ngủ kém, khi tôi mới đến nhà họ Lục, nó thường thức dậy giữa đêm rồi khóc lóc không ngừng, tôi thường xuyên phải bế nó suốt đêm và hát ru để nó ngủ.
Hai năm gần đây thì đỡ hơn nhiều, nó vẫn rất khó ngủ ở nơi lạ.
Nếu cần phải qua đêm ở nơi khác, nhất định phải mang theo gối và ga trải giường, chăn, quần áo ngủ mà nó quen dùng, nếu không nó sẽ ngủ không ngon.
Những lần trước khi Lục Tịch đi cùng ông bà nội, tôi đều chuẩn bị đồ trước cho nó.
Vì tôi luôn là người chịu trách nhiệm nên Lục Thời Yến cũng không rõ.
Khi còn cách phòng bệnh một đoạn, tôi đã nghe thấy tiếng khóc của Lục Tịch, giọng nó đã khản đi vì khóc.
Tôi tưởng rằng Lâm Tịch cũng sẽ có mặt, không ngờ trong phòng bệnh chỉ có Lục Thời Yến và Lục Tịch.
Khi thấy tôi, Lục Thời Yến thở phào nhẹ nhõm: "Em đến rồi."
Lục Tịch nằm trên giường bệnh, khuôn mặt nhỏ bé đỏ bừng, không rõ là do sốt hay do khóc.
Tôi bảo Lục Thời Yến bế con lên, nhanh chóng thay ga trải giường, vỏ chăn và gối, rồi thay đồ ngủ cho Lục Tịch.
Tôi ôm Lục Tịch vào lòng, nằm nghiêng bên cạnh dỗ nó ngủ, Lục Tịch dần yên lặng.
Nó rúc vào lòng tôi, bàn tay nhỏ nhắn nắm lấy vạt áo tôi, gọi tôi là mẹ.
Tôi chạm vào khuôn mặt nóng bừng của nó, quả thật là sốt đến mụ mị rồi.
Tôi không phải mẹ nó, tôi chỉ là người giúp việc của nó thôi.
Sau một hồi vất vả, Lục Tịch cuối cùng cũng ngủ yên.
Y tá đã tiêm thuốc cho nó thành công, tôi và Lục Thời Yến ngồi trên ghế sofa nghỉ ngơi.
Lục Thời Yến rót cho tôi một cốc nước, xoa xoa trán: "Xin lỗi vì đã phiền giấc ngủ của em."
Tôi lắc đầu: "Không sao, đây là công việc của em mà."
"Sau này khi và chị ấy đưa con đi đâu, hãy mang theo gối, quần áo ngủ và ga giường của nó."
Lục Thời Yến tôi một lúc, rồi hỏi: "Cái hộp nhỏ mà đưa em hôm nọ, em đã mở ra xem chưa?"
"Chưa, có gì quan trọng sao?"
Tôi lấy cái hộp nhỏ từ trong túi ra, mở ra, bên trong là một chiếc nhẫn kim cương.
Lục Thời Yến đột nhiên nắm lấy tay tôi: "Chiêu Chiêu, đừng ly hôn, không?"
Bạn thấy sao?