Trùng Phùng – Chương 11

11

 

Nhưng ông trời đã cho tôi một cơ hội.

 

Một tháng sau khi Đường Noãn nhập viện, Lục Thời Yến đã tìm đến tôi.

 

Anh ấy rất rõ ràng rằng tôi chỉ cần vợ theo hợp đồng của ấy, công việc chính là chăm sóc con trai ấy, ba năm, và ấy sẽ cho tôi ba mươi triệu.

 

Tôi như người c//hế//t đuối vớ cọc, ngay lập tức đồng ý.

 

Lúc đó tôi mới nhận ra, tôi đã muốn giữ lại Đường Noãn đến mức nào.

 

Tôi không thể chịu đựng nổi việc ấy tàn lụi như Đường Diệu, tôi thực sự sẽ phát điên.

 

Chỉ cần cứu ấy, tôi sẵn sàng bất cứ điều gì.

 

Sau khi kết hôn với Lục Thời Yến, có rất nhiều người giễu cợt tôi, rằng tôi chỉ là người thay thế.

 

Tôi mới biết rằng mình rất giống với ánh trăng sáng của Lục Thời Yến.

 

Tôi không để tâm, thậm chí còn thấy may mắn, nếu không giống, thì ấy cũng không chọn tôi.

 

Tôi đã giấu chuyện kết hôn với Đường Noãn, ấy vẫn biết.

 

Cô ấy đã khóc ngất ba lần, bảo tôi đừng lo cho ấy, rằng không muốn trở thành gánh nặng cho tôi.

 

Tôi ôm lấy ấy, người đang run rẩy, và cùng ấy khóc nức nở.

 

"Noãn Noãn, mình đã mất A Diệu rồi, mình không thể mất thêm cậu nữa."

 

Khoảnh khắc đó, chúng tôi ôm nhau khóc nức nở, hai linh hồn tan vỡ bấu víu vào nhau.

 

Trên thế giới này, chúng tôi là những người thân duy nhất của nhau.

 

Ba năm trôi qua, chúng tôi đã trải qua vô số đêm hoang mang, thử nghiệm nhiều phương pháp điều trị trong và ngoài nước, cuối cùng trạng bệnh của Đường Noãn cũng đã kiểm soát. Bác sĩ rằng về sau chỉ cần uống thuốc đúng giờ và tái khám định kỳ là .

 

Rõ ràng mọi thứ đã thấy ánh sáng bình minh.

 

Nhưng lại rơi vào một bóng tối sâu hơn.

 

—--------

 

Tôi bị sốt suốt ba ngày, khi tỉnh dậy thì thấy mình đang nằm trong bệnh viện.

 

Lục Thời Yến rằng tôi sốt quá cao, uống thuốc cũng không giảm, nên phải cấp cứu đưa vào viện.

 

Tôi gật đầu, khẽ lời cảm ơn .

 

Chúng tôi đều ngầm hiểu và không nhắc lại chuyện đã xảy ra đêm đó.

 

Khi tôi đang ngồi thẫn thờ bên giường, Lục Tịch đến.

 

Cậu bé nhăn mặt, tỏ vẻ ấm ức: "Cô ơi, khỏi bệnh rồi chứ?"

 

Tôi mỉm : "Khỏi rồi."

 

"Xin lỗi, hôm đó con sợ không?"

 

Cậu bé lắc đầu, đứng bên cạnh tôi, im lặng không .

 

Tôi cũng không còn sức để trêu cậu nữa.

 

Một lúc sau, cậu bé nắm lấy tay tôi, đôi mắt rưng rưng: "Cô ơi, có thể chỉ tốt với mình con thôi không?"

 

"Mỗi lần mang bánh quy gấu đến cho các cùng lớp, ai cũng muốn mẹ của họ, con chỉ muốn mẹ của riêng con thôi."

 

Tôi Lục Tịch và : "Nhưng phải đi đến một nơi rất xa, không thể mẹ của con nữa."

 

"Khi nào nhớ , con có thể nhờ ba đưa con đến thăm ."

 

Lục Tịch mím môi, đôi mắt xinh đẹp tràn đầy nước mắt bướng bỉnh, cuối cùng cậu bé khẽ : "Con biết rồi."

 

Sau khi Đường Noãn rời đi, tôi cũng không muốn ở lại thành phố này.

 

Buổi chiều, Lục Thời Yến lại đến một lần nữa, hỏi tôi có thể ở lại thêm nửa năm không, vì Lục Tịch rất cần tôi.

 

Tôi lắc đầu.

 

"Dù sao thì cũng phải có lúc chia tay."

 

Tôi đưa cho danh sách đã chuẩn bị từ trước.

 

"Trong này ghi lại thói quen sinh hoạt của Lục Tịch, người chăm sóc cậu bé sau này chỉ cần theo là ."

 

"Lục Thời Yến, chúng ta ly hôn đi. Em muốn đến gặp Đường Diệu rồi."

 

"Đã rất lâu rồi… em chưa gặp ấy."

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...