Trúng Phải Bẫy Tình [...] – Chương 8

Chương 8

12.

Mùa đông năm đó, Mạnh Minh Kiều và Từ Cảnh Thước chính thức nhau.

Vì họ đã nhau rồi, những quân sư chúng tôi cũng tạm thời “nghỉ hưu”.

Buổi tối trước khi tôi về nhà, Lục Dực bám dính tôi như chó con.

Cậu ấy nhất quyết muốn tôi trồng cho cậu ấy mấy quả dâu tây.

Trong kỳ nghỉ Tết, ngày nào Lục Dực cũng gửi cho tôi những bức ảnh khoe kết quả luyện tập thể hình.

Thật sự… Tôi mà cảm thấy trái tim có chút bối rối.

Vì thế, tôi trả lời một câu: [Baby, lần sau mặc quần màu xám sẽ đẹp hơn.]

Chắc là vì xa, ngay cả trai cũng trở nên ngoan ngoãn.

Ngày hôm sau, cậu ấy thật sự mặc quần xám.

Cậu ấy còn cố hỏi: [Màu xám có đẹp không?]

Tôi: [Màu xám… to thật!]

Rồi sau vài giây, tôi chậm rãi thu hồi tin nhắn và gửi lại:

[Màu xám rất đẹp.]

Lục Dực: […]

Lục Dực: [Em toàn chơi với thôi.]

Cậu ấy đánh giá tôi là: Nhìn bên ngoài có vẻ ngoan ngoãn, trong đầu lại đầy ý nghĩ “hư hỏng”.

13.

Nói thật thì tôi tưởng mối quan hệ này sẽ không kéo dài, vì trai tôi trông thật sự giống kiểu người dễ “cắm sừng”.

Tuy nhiên, thực tế, cậu ấy lại là kiểu người “nghiện ”.

Tất cả những chiêu trò tán tỉnh hay dùng, cậu ấy đều áp dụng hết lên tôi…

Năm tốt nghiệp, thực ra nhiều cặp đôi đang trong giai đoạn chia tay.

Cậu ấy thấy tôi chuẩn bị về nhà tiếp quản công ty của ba thì thở dài rồi :

“May là ngoại hình trông cũng , nếu không sao có thể trèo cao đến cành cây của em, đúng không học Trang?”

Đúng là nhà tôi sở hữu một công ty.

Tôi vuốt ve mặt cậu ấy, ẩn ý đưa với cậu ấy:

“Yên tâm, em sẽ có trách nhiệm với .”

Về quê sau khi tốt nghiệp, tôi và Lục Dực bắt đầu mối quan hệ xa, thật ra gia đình tôi và cậu ấy cách nhau không quá xa, muốn gặp nhau chỉ cần đi tàu cao tốc hai giờ.

Một ngày, cậu ấy chạy đến rằng cậu ấy dự định đến thành phố của tôi để khởi nghiệp.

Tôi biết cậu ấy có ý định khởi nghiệp, tôi nghĩ cậu ấy chọn khu vực gần nhà cậu ấy thì hơn.

Lục Dực chỉ vào một tòa nhà trong trung tâm thương mại và : “Cục cưng, công ty của ở đó, để dẫn em lên xem.”

Tôi bất ngờ: “Chắc giá đắt lắm nhỉ?”

Tôi sợ cậu ấy không thể trả nổi tiền nếu công ty không thành công.

Lục Dực: “Không sao đâu, không cần đâu, tòa nhà này là của bà ngoại , bà sẽ cho .”

Hả?

Cậu ấy , nhà cậu ấy có nữ doanh nhân nổi tiếng Lục Uyển Thinh.

“Ngày xưa theo họ ba, mẹ theo họ ngoại, bà ngoại chỉ có một người con , bà phải theo họ bà, nên ba mẹ đã dẫn đi đổi họ.”

Cậu ấy bà ngoại đã dùng nền tài chính cực kỳ vững mạnh để có quyền cho hai đứa cháu theo họ của bà, bao gồm cả em cậu ấy cũng theo họ bà ngoại.

Tôi há hốc mồm cậu ấy, rồi khuyên cậu ấy: “Baby, thực sự phải khởi nghiệp sao?”

Có câu gì đó người ta truyền miệng, là rất sợ các phú nhị đại không nghĩ thông suốt mà quyết định khởi nghiệp.

Ba tôi cũng không cho tôi khởi nghiệp.

Lục Dực tôi, giọng nghiêm túc: “Cục cưng, nếu khởi nghiệp thất bại, chỉ có thể chuyển sang người mẫu riêng của em thôi.”

“Trong hai năm tới, sẽ cố gắng phát triển sự nghiệp, em đừng nghĩ đến việc thay người nhé.”

Lời cậu ấy nghe rất trịnh trọng, nội dung thật sự khá “tự mãn”.

Tôi im lặng, suy nghĩ một chút về khả năng thực hiện việc này, rồi hỏi ba tôi: “Ba, gia đình mình có thể nhận ở rể không?”

Ba tôi là người rất cởi mở, còn không thèm liếc lên: “Bao nhiêu đứa? Trai 2D hay 3D?”

Hình như ba tôi không vấn đề gì với chuyện này.

Tôi lại đi hỏi mẹ tôi, mẹ tôi gần đây đang xem phim bách hợp, bà hỏi: “Con rể là nam hay nữ?”

Có vẻ mẹ tôi hơi “đi trước thời đại” quá rồi.

Cuối cùng, tôi cũng có thể yên tâm với Lục Dực: “Anh yên tâm khởi nghiệp đi, gia đình em chào đón .”

Ngoại truyện (góc Lục Dực):

Bức ảnh ấy tìm thấy trong điện thoại của tôi, tôi chưa cho ấy biết tôi đã có mặt ở đó.

Khi đó, ấy đang khởi trước khi chạy, trông tràn đầy sức sống, bên cạnh còn có các học cổ vũ cho ấy.

Da ấy rất trắng, tôi nghe mấy người bên cạnh bàn luận về ấy, như trắng phát sáng.

Thật tuyệt, ấy thật tràn đầy sức sống.

Tôi ấy chạy xong, giành chiến thắng.

Quay lại thì thấy có người chụp ảnh ấy, đăng lên confession, ảnh chụp rất đẹp.

Sau đó nhiều người biết đến ấy hơn, tôi cũng nhanh chóng biết tên ấy, Trang Dĩ Phi.

Ban đầu tôi không có ý định tìm hiểu thêm về ấy, từ hôm đó, tôi thấy hình như mình thường xuyên gặp ấy ở trường.

Có lẽ trước kia tôi không ý đến ấy, nên không phản ứng gì.

Nhưng càng thấy nhiều, tôi bắt đầu vô thức tìm kiếm hình bóng ấy.

Chắc có lẽ là do hấp dẫn từ vẻ bề ngoài, tôi nhận ra mình thật sự khá nông cạn.

Một hôm, khi ra khỏi cổng trường, tôi thấy ấy đi cùng bạnở đằng trước.

Tôi chỉ cách ấy vài bước.

Tôi nghe ấy với người bên cạnh:

“Kiều Kiều, cậu tin tớ đi, Từ Cảnh Thước chắc chắn có ý với cậu, cậu đừng vội trả lời tin nhắn của cậu ấy, đợi đến tối mới trả lời, cho cậu ấy lo lắng một chút.”

“Tin tớ đi, tớ là quân sư đấy.”

Từ Cảnh Thước?

Tối hôm đó, tôi liền gõ cửa phòng của Từ Cảnh Thước:

“Ê bro, cần quân sư không?”

Quân sư cũng có thể tranh thủ ra trận!

– Hết –

👋✨Bộ này cũng hay lắm nè ní ơi:

Lục Nghiêu là một kẻ cuồng vợ nổi tiếng trong giới.

Vì tôi, ta từ chối hôn nhân sắp đặt của gia đình, suốt ba năm lúc nào cũng thương, chiều chuộng tôi như ngày đầu.

Thế , vào buổi tiệc độc thân trước lễ cưới của chúng tôi, ánh trăng sáng trong lòng ta bất ngờ xuất hiện.

Cô ta hỏi: “Nếu em cướp hôn, có đi theo em không?”

Anh ta lại nghiêm túc trả lời: “Có.”

Tôi cố nén nước mắt, nhắn tin cho thân tiểu thư nhà giàu của mình: “Cậu có thể đến đón mình rời khỏi đây trong thời gian ngắn nhất không?”

Bảy phút sau, ấy đến, xe chạy nhanh đến mức bánh xe như muốn tóe lửa.

“Thấy chưa, tớ đã bảo mà! Với gương mặt và tính cách của cậu, chỉ có vào nhà giàu mà hưởng phúc thôi!”

“Anh trai tớ da trắng dáng đẹp, bố tớ phong độ đỉnh cao, chọn một người đi!”

“Bác Sĩ Lăng, Anh Ấy Vừa Giành Vừa Cướp” trong nhà tui nhaaa

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...