Lục Dực khẽ nheo mắt, lại như phóng điện thêm một lần nữa.
“Mục tiêu của quân sư chúng ta chẳng phải là giúp họ đến với nhau sao? Chỉ cần hai người họ thành đôi, nhiệm vụ của chúng ta coi như hoàn thành, sau này cũng không cần phải bận tâm nhiều nữa. Đúng không?”
Nói thì cũng không sai.
Tôi mở máy tính bảng ngay trước mặt Lục Dực, vào ứng dụng ghi :
“Vậy thì, điều tra lý lịch đã.”
“Điều tra lý lịch?”
Cậu ta hơi sững lại.
Tôi chằm chằm cậu ta, khóe môi hơi nhếch lên:
“Trước tiên, cậu phải thề độc đã. Trong nửa tiếng tiếp theo không dối.”
Lục Dực vẫn chưa hiểu gì, vẫn tôi bằng đôi mắt đào hoa, rồi nghiêm túc :
“Tôi, Lục Dực, xin thề. Trong vòng nửa tiếng nữa, nếu tôi dối một câu, thì…”
Cậu ta ngừng một chút, khóe miệng cong lên:
“Thì tôi sẽ không thể chuyện đó.”
Tôi suýt nữa bị sặc nước bọt.
“Sao, đủ độc chưa?”
“Quá đủ rồi.”
Còn độc hơn cả con người cậu ta.
Tôi đi thẳng vào vấn đề:
“Hai người quen nhau từ nhỏ, từ cấp một đến giờ, Từ Cảnh Thước đã từng bao nhiêu người? Lý do chia tay là gì?”
Lục Dực khựng lại: “Chị thực sự muốn điều tra lý lịch cậu ấy à?”
“Cậu phải thật. Cái gì không biết thì cứ không biết, không giả vờ không biết.”
Tôi cảnh cáo.
“Được thôi.”
Lục Dực nhanh chóng chấp nhận việc bán đứng thân.
“Cậu ấy chưa từng ai cả.”
“Chưa từng ?”
Tôi cau mày.
“Vậy còn mập mờ thì sao?”
“Lớp 12 từng có một khoảng thời gian mập mờ với một lớp chuyên nghệ thuật. Khi đó, cậu ấy hay cho ấy mượn vở ghi chép, chắc là có ý với người ta.”
“Sau đó thì sao?”
Tôi hỏi.
Lục Dực nhếch môi, vẻ mặt trông hơn châm biếm:
“Sau đó ấy thi đỗ vào Học viện Điện ảnh, chỉ coi cậu ấy là , sau này muốn vào giới giải trí nên phải giữ hình tượng, không đương gì hết.”
“Nghĩa là chỉ coi cậu ấy như gia sư mùa thi?”
Tôi cũng ngẩn ra. Cô này thông minh ghê.
Lục Dực khẽ: “Cũng đáng đời. Sinh nhật người ta mà cậu ấy lại tặng hơn hai chục bộ đề luyện thi chọn lọc kỹ lưỡng.”
“…”
Toang rồi. Nếu sau này hai người họ thật sự ở bên nhau, vào mấy dịp lễ thế nào cũng có ngày cãi nhau vì chuyện quà tặng.
Có lẽ biểu cảm của tôi quá rõ ràng nên Lục Dực cũng an ủi: “Không sao, chắc bây giờ cậu ấy sửa đổi rồi.”
Thôi , cứ ghi vào trước đã.
Tôi lại tiếp tục hỏi mấy vấn đề khác, bao gồm việc Từ Cảnh Thước có đang mập mờ với ai khác không, cả sở thích cũng như thói quen xấu của cậu ấy.
Vì hạnh phúc tương lai của thân, tôi liếc xung quanh, sau đó ghé sát lại thì thầm hỏi thêm vài chuyện.
Lục Dực bất đắc dĩ tôi, khẽ: “Này Trang Dĩ Phi, một số vấn đề quá riêng tư thế này, nếu tôi mà biết hết, chẳng phải là quá kỳ lạ sao?”
“Tôi chỉ hỏi thôi. Ai biết đâu, nhỡ cậu biết thì sao?”
Tôi đáp tỉnh bơ.
“Không biết thì thôi .”
Số câu cần hỏi cũng gần hết rồi.
Nhưng đúng lúc này, Lục Dực đột nhiên : “Trang Dĩ Phi, có phải tôi cũng nên điều tra lý lịch giúp thân tôi không?”
Có qua có lại, cũng hợp lý.
“Được, cậu hỏi đi.”
“Vậy trước tiên, chị cũng phải thề đã.”
Cái tên này… Đúng là một học sinh xuất sắc trong việc bắt chước mà.
Tôi nhếch môi, thẳng vào mắt Lục Dực, :
“Trong vòng nửa tiếng tới, nếu tôi dối một câu, thì tôi…”
“À, trai tương lai của tôi không thể chuyện đó.”
Ai mà chẳng biết học theo chứ?
Lục Dực khựng lại, rồi lên: “Bạn trai tương lai… Thế còn hiện tại thì sao?”
“Hiện tại không có.”
“Ồ.”
3.
Tôi và Lục Dực đều nhất trí rằng Mạnh Minh Kiều và Từ Cảnh Thước rõ ràng là có cảm với nhau, chỉ là quá dây dưa lề mề.
Chắc hẳn họ cần một cơ hội.
Nếu đã do dự không dám tiến thêm bước nữa, thì chúng tôi – những quân sư – nên tạo ra cơ hội giúp họ.
Sắp đến cuối tuần, Lục Dực đề xuất dẫn họ đi chơi phòng thoát hiểm kinh dị.
Dù sao thì, mấy trò này luôn là địa điểm lý tưởng để giúp các cặp nhân đang mập mờ thành đôi.
Tôi không có ý kiến gì. Nhưng đến cuối tuần, khi bị Mạnh Minh Kiều kéo đến tiệm trò chơi, tôi lại nhân lúc bọn họ không để ý, nghiến răng hỏi Lục Dực:
“Bọn họ hẹn hò, tại sao chúng ta cũng phải đi chung?”
Lục Dực đáp tỉnh bơ: “Không đủ người. Chị chịu thiệt một chút nhé.”
“…”
Rõ ràng là phòng 6 người, mà có 4 người cũng cho vào?
Tiệm này kinh doanh kém đến thế sao?
“Lục Dực, cậu quen Trang Dĩ Phi à?”
Từ Cảnh Thước để ý thấy chúng tôi thì thầm, hỏi một câu.
Bạn thân của tôi cũng quay sang .
Mặt Lục Dực không biến sắc: “Trước đây chưa quen. Giờ thì quen rồi.”
Trước khi vào, tôi kéo ngốc nghếch Mạnh Minh Kiều ra một góc:
“Bảo bối, lát nữa vào trong, bất kể có sợ hay không, cậu cũng phải giả vờ hoảng hốt, tìm cơ hội nhào ngay vào lòng cậu ấy. Nhớ kỹ, nhào vào lòng cậu ấy, đừng có ôm nhầm tớ. Với lại, phải nắm tay cậu ấy đấy, hiểu chưa?”
“Không hay lắm đâu? Như chẳng phải lợi dụng người ta sao?”
Mạnh Minh Kiều cùng lối tư duy thẳng đuột khiến tôi muốn trào máu.
“Cậu đã mập mờ với cậu ấy lâu như rồi, thì có khác gì trai tương lai đâu? Lợi dụng trai của mình là chuyện hiển nhiên, hiểu chưa?”
Cô ấy tôi bằng khuôn mặt xinh đẹp, hỏi: “Vậy còn cậu thì sao? Cậu đâu có quen thân với cậu ấy…”
“Không cần lo cho tớ.”
Một quân sư trưởng thành tuyệt đối sẽ không loạn vào thời điểm này. Tôi véo má ấy.
“Bảo bối, có nắm người đàn ông này hay không, tất cả trông chờ vào hôm nay đấy. Cố lên.”
Bạn thấy sao?