[FULL] Trúng Phải Bẫy Tình Với Thiếu Niên Tâm Cơ
Tác giả: Chậc một tiếng
Edit: Thiên Sơn Bắp Cải
‿︵ ✩₊˚.⋆☾⋆⁺₊✧ ︵‿
Tôi quân sư cho thân.
Dưới sự chỉ dẫn của tôi, ấy và hot boy của trường ngày càng thân thiết, hiện đang ở giai đoạn mập mờ, “tiến có thể công, lui có thể thủ”.
Một ngày nọ, tôi nhận lời mời kết cùng tin nhắn:
[Tôi là em tốt của người mà thân chị đang mập mờ, cũng là quân sư của cậu ấy.]
[Làm ơn nương tay chút đi, thằng nhóc đó bị tấn công đến mức sắp đổ rồi.]
[Chúng ta đình chiến không?]
Sau đó, thân tôi và hot boy đi hẹn hò về, cả hai ngượng ngùng đi bên nhau, đến cả việc nắm tay cũng không dám… Nhưng rồi họ lại bắt gặp tôi và quân sư của hot boy đang cuồng nhiệt hôn nhau trên con đường nhỏ ngoài trường.
“…”
1.
Khi nhận lời mời kết , tôi hơi sững lại.
Lúc thấy lời nhắn của đối phương: [Lục Dực – Lớp 1, Kỹ thuật Phần mềm], tôi còn tưởng là đàn em nào đó.
Dạo gần đây câu lạc bộ tuyển thành viên mới, nên có không ít tân sinh viên gửi lời mời kết cho tôi.
Nhưng ngay sau khi tôi đồng ý, bên kia lập tức gửi đến hai tin:
[Tôi là em tốt của người mà thân chị đang mập mờ, cũng là quân sư của cậu ấy. Làm ơn nương tay chút đi, thằng nhóc đó bị tấn công đến mức sắp đổ rồi.]
[Chúng ta đình chiến không?]
… Hả?
Tôi có một nhỏ thân tên Mạnh Minh Kiều, xinh đẹp rực rỡ, dáng người cực phẩm, là hoa khôi của khoa Anh Văn.
Tôi và ấy là từ nhỏ, hai nhà vốn thân thiết. Sau khi thi đại học, điểm số của cả hai xấp xỉ nhau, thế là chúng tôi đăng ký cùng một trường.
Nhưng đừng thấy Minh Kiều xinh đẹp sắc sảo mà nghĩ ấy là cao thủ trường… Thực ra, từ bé đến giờ, ấy chưa từng ai.
Thế mà gần đây, trái tim thiếu nữ của ấy lại rung , thích hot boy nổi danh toàn trường chúng tôi – Từ Cảnh Thước. Hai người họ hiện đang trong giai đoạn “chiến sự căng thẳng”.
Thế …
Mạnh Minh Kiều tuy có nhan sắc tuyệt đẹp và tính cách thú vị, ấy lại không biết cách tán tỉnh con trai. Tất cả tiến triển giữa ấy và Từ Cảnh Thước đến giờ đều nhờ tôi đứng sau bày mưu tính kế.
Tôi đã từng thấy Từ Cảnh Thước ở trường – đúng thật là đẹp trai, cũng đúng thật là có cả tá fangirl. Nhưng chỉ cần qua đoạn chat giữa cậu ấy và Minh Kiều, tôi lập tức kết luận – người này cũng chính là một “cao thủ trường”!
Thiếu niên này rất biết cách thả thính. Đến mức sắp khiến thân tôi hóa thành não đương rồi!
Thế nên, nhờ có tôi kiểm soát hình, cục diện giữa hai người mới có thể giằng co đến tận bây giờ.
Hóa ra thiếu niên đó cũng có một quân sư ?
Tôi ngồi trên tầng ba căng tin, quét mắt một vòng, không thấy ai có vẻ giống Lục Dực.
Đang định cúi xuống nhắn tin, đúng lúc này, có người tiến đến từ phía sau, cúi xuống bên tai tôi, bất ngờ cất lên giọng trầm ấm mà lười biếng:
“Tôi ở đây.”
Tôi quay đầu sang phải, đối phương lại bước ra trước mặt tôi từ bên trái.
Tôi lên, sững sờ vì gương mặt hoàn toàn khác biệt với những người xung quanh, như thể một bức tường ngăn cách giữa hai thế giới.
“Cậu là Lục Dực?”
Đối phương cao khoảng 1m85, ăn mặc có gu, tóc đen, trên cổ đeo một sợi dây chuyền bạc.
“Chào chị, Trang Dĩ Phi.”
Cậu ta biết tên tôi.
Chúng tôi ngồi đối diện nhau ở một vị trí gần cửa sổ. Tôi chăm quan sát cậu ta một lúc, vẫn không hiểu nổi, tại sao mọi người đều Từ Cảnh Thước là hot boy của trường, mà em chí cốt của cậu ấy, Lục Dực, lại chưa từng ai nhắc đến?
Tôi khoanh tay, cảnh giác người đối diện: “Là cậu dạy em cậu nửa đêm gửi voice hát ru cho thân tôi à?”
Chính vì chiêu này mà Mạnh Minh Kiều mất ngủ cả đêm.
Lục Dực cũng khoanh tay, bình tĩnh tôi: “Vậy còn chị là người đã dạy thân chị đặt một bó hoa Tuyết Sơn gửi cho em tôi vào lễ Thất Tịch, rồi bảo với cậu ấy ‘Núi tuyết chứng giám của chúng ta’ sao?”
“Thằng nhóc đó lớn đến từng này, đây là lần đầu tiên nhận hoa, vừa thấy đã muốn đặt vé máy bay bay đi tỏ . Ai ngờ, thân chị lại chỉ là , cậu ấy c.h.ế.t sững luôn.”
Thất Tịch năm đó vẫn còn trong kỳ nghỉ hè, bó hoa gửi thẳng đến nhà Từ Cảnh Thước.
Tôi thấy lời Lục Dực có phần hơi khoa trương: “Lần đầu tiên nhận hoa á?”
Cậu ta đang c.h.é.m gió với ai ?
“Địa chỉ nhà cậu ấy đâu phải ai cũng biết. Cậu ấy không cho thì người khác muốn gửi cũng chẳng có cơ hội.”
… Cũng có lý.
Lục Dực : “Chị tha cho cậu ấy đi, cũng tha cho tôi nữa. Nửa đêm hai giờ sáng cậu ấy mò vào ký túc xá, lôi tôi dậy khỏi giường, chỉ để nhờ phân tích bài đăng WeChat lúc nửa đêm của thân chị.”
“… Hai giờ sáng mò vào phòng cậu? Bộ cậu ấy có ơn cứu cậu và cùng phòng của cậu à?”
Lục Dực: “Hồi nhỏ tôi suýt c.h.ế.t đuối, cậu ấy cứu tôi một lần. Còn cùng phòng của tôi… Được cậu ấy kéo điểm môn Đại số, tính ra cũng coi như cứu mạng.”
Không có gì để phản bác, đúng là ơn cứu mạng thật.
“Trang Dĩ Phi, chúng ta đình chiến đi. Tôi thực sự không chịu nổi cái kiểu lậm c.h.ế.t người của cậu ấy nữa rồi.”
Lục Dực chắp tay trước ngực, tác cầu xin.
Đôi mắt đào hoa của cậu ta cong lên như đang phóng ra điện.
Hỏng rồi, lại đúng gu của tôi mới dở chứ.
2.
“Vậy cậu muốn thế nào?”
Tôi tựa người ra sau, tầm mắt vẫn dừng trên gương mặt của Lục Dực.
Phải công nhận là rất dễ .
“Mạnh Minh Kiều là thân của tôi, tôi đâu thể cứ thế mà mặc kệ ấy.”
Bạn thấy sao?