Ta cắn môi, hỏi: “Cha, vì sao lại gấp rút gả con đi như ?”
Thẩm lão gia thở dài: “Khi con còn nhỏ, có đạo sĩ từng đoán rằng, nếu trước năm hai mươi tuổi con không xuất phủ, ắt gặp đại nạn.”
Ta bước lên trước, cong môi trấn an ông: “Lời của đạo sĩ… đâu thể tin hết .”
“Lẽ nào dám không tin?” – Ánh mắt cha ta nghiêm nghị.
Thực ra, nỗi lo lắng của phụ thân không phải không có căn cứ.
Năm xưa, đạo sĩ từng ta mười hai tuổi sẽ gặp kiếp nạn.
Năm ấy, người trong phủ luôn canh chừng ta cẩn thận. Vậy mà khi mở tiệc chiêu đãi khách khứa, đông người hỗn tạp, ta vẫn bị đẩy ngã xuống hồ trong hoa viên.
May mà người phát hiện kịp thời, nếu không e rằng… khó toàn mạng.
Kẻ đẩy ta xuống hồ năm đó chính là trắc phu nhân của Lăng phủ.
Không rõ ta đã đắc tội với bà ta từ khi nào.
Sau đó nghe , Lăng lão gia đã đày bà ta ra điền trang, phụ thân ta mới thôi truy cứu.
Cha ta vốn luôn ghi nhớ chuyện cũ, chỉ là khi mời người xem bát tự, người đó ta và Lăng Khuyết số mệnh tương hợp, là một đôi trời định.
Những đôi vợ chồng mà người đó từng xem bát tự trước đây, phụ thân ta có cho người âm thầm dò hỏi, quả thật đều sống yên ấm, hòa hợp.
Vì , ông mới bất chấp ta phản đối, tự ý định xuống hôn ước này.
Ta đã từng lén cầu xin đại ca, đưa ta ra ngoài một chuyến để gặp mặt Lăng Khuyết.
Khi ấy, hắn hình như vừa mới khỏi bệnh nặng, ngồi giữa một đám công tử, thân thể gầy yếu, trông như ngọn gió cũng thổi ngã .
Suốt cả buổi tiệc, hắn không hé răng nửa lời.
Ta không khỏi thầm nghĩ:
Tương lai nếu thật sự phải sống cả đời với một người như thế — chẳng khác nào ngồi đối diện một cái xác không hồn!
Vì , ta quyết tâm dứt khoát.
Không thì thôi, đã thì đến cùng.
Ta người thay ta xuất giá, cố ý chọc giận Lăng Khuyết, ép hắn viết thư hưu ta.
Nếu không , thì… đánh cho hắn viết cũng .
(Tất nhiên, đó là hạ sách!)
Vài hôm sau, sau khi ta gặp mặt công tử họ Đường và trở về phủ,
Giang Vãn Kiều đã đứng đợi ta sẵn ngoài cổng Thẩm phủ.
Ta vừa bước xuống xe ngựa, nàng ta đã lao đến như gió, hùng hổ chất vấn:
“Hôm nay, Lăng Khuyết tới tìm ta!
Trước mặt phụ thân ta, hắn ta chính là người trong lòng của hắn!”
“Phụ thân gọi ta ra hỏi chuyện,
hắn vừa trông thấy ta… thì mặt trắng bệch như gặp quỷ!”
“Ngươi rốt cuộc đã dùng tên ta gì với hắn hả?!”
Trời đất ơi —
Lăng Khuyết thật sự đã đến tìm nhà Giang gia!
Ta ngẩng đầu, gượng:
“Sao ngươi biết là ta?”
Ta thầm ngạc nhiên: Từ khi nào đầu óc Tiểu Kiều lại lanh lợi đến ?
“Này, ta đã hỏi Yến Thư và mấy người khác rồi, ai cũng không phải họ!”
Thì ra nàng dùng phương pháp loại trừ.
“Ta mặc kệ, vì chuyện này mà ta bị cha mắng một trận tơi bời. Ngươi phải bồi thường!” – Giang Vãn Kiều vừa vừa xụ mặt, như sắp khóc đến nơi.
“Được thôi, ngày mai ta mời ngươi ăn một bữa ở tửu lâu.”
Ta vui vẻ đồng ý.
Quả nhiên, nàng nghe liền vui như trẩy hội.
Hôm sau, trong nhã gian, chỉ có ba người: ta, nàng và công tử Hứa gia.
Hứa công tử nịnh, hỏi:
“Thẩm tiểu thư đây là có ý gì?”
“Chỉ là ăn một bữa cơm thường thôi.
Vị này là thanh mai của ta – Giang Vãn Kiều, tiện đường cùng đi.”
Hứa Tri Khiêm nheo mắt, giọng điệu chua chát:
“Theo lời Thẩm tiểu thư, thì sao không ăn ở đại sảnh cho thêm phần náo nhiệt?”
“Được thôi.”
Ta lập tức đứng dậy gọi tiểu nhị đổi bàn.
Sợ Hứa Tri Khiêm cho rằng ta đang cố tiết kiệm bạc, ta còn hào sảng rõ:
“Bữa này ta bao. Hai người cứ gọi món tùy thích.”
Giang Vãn Kiều không khách sáo chút nào, gọi liền một lúc bảy món.
Sau đó vừa xem người kể chuyện trên đài, vừa chăm lắng nghe,
thỉnh thoảng còn quay sang hỏi Hứa Tri Khiêm vài câu,
cố chen vào giữa mỗi lần hắn định chuyện với ta.
Tiểu Kiều đúng là tốt thật.
Ta nghĩ bụng, nên đưa nàng ấy đi ăn nhiều hơn mới phải.
Không ngờ rằng — công tử họ Hứa lại đi méc cha ta.
Tối đó, vừa dùng cơm xong, phụ thân liền gọi ta vào thư phòng.
Ông nghiêm khắc trách mắng ta, đau lòng đến mức giọng run run, rồi cầu:
“Những ngày tới, con hãy ngoan ngoãn ở yên trong phủ!”
Nhờ ơn Hứa công tử, ta lại tự do, không còn bị lôi đi gặp mặt đám công tử thành Trường An nữa.
Trước khi ra khỏi thư phòng, phụ thân lại gọi với theo:
“Ngày mai, người của Lăng phủ sẽ đến bàn chuyện hủy hôn. Con cũng ra tiền viện một chuyến.”
Hóa ra, hôn ước của ta vẫn còn đó.
Trời ơi, các công tử Đường – Hứa, các người gì mà sốt ruột thế không biết?!
Sáng hôm sau, người hầu đến mời ta:
“Nhị tiểu thư, người của Lăng phủ đã đến tiền viện, đang dùng trà chờ.”
Ta lững thững đi qua, vừa bước chân vào cửa… thì hoảng hốt quay người, rẽ phải chạy mất.
Con nha hoàn đi theo sau đúng là không có mắt người, chỉ biết đứng ngây ra đó, không hiểu chuyện gì xảy ra.
Phụ thân ở trong phòng hỏi:
“Nhị tiểu thư đâu?”
Nha hoàn vô cùng thành thật, chỉ tay đúng chỗ ta đang trốn ngoài cửa.
Lăng Khuyết sao lại đích thân tới?!
Quả nhiên hắn là — đã muốn hủy hôn, thì nhất định phải đòi sính lễ tận tay.
Cha ta gượng, với khách:
“Thật khiến công tử chê . Con bé từ nhỏ đã nuông chiều, hư đốn quen rồi.”
Lăng Khuyết mỉm , nhã nhặn đáp:
“Không sao. Có lẽ Thẩm tiểu thư… không muốn gặp tại hạ. Tại hạ hoàn toàn không để tâm.”
Giọng trong trẻo lạnh lùng của Lăng Khuyết vang lên.
Lúc ấy ta mới sực nhớ — thì ra người thường xuyên chuyện trong giấc mộng gần đây… chính là hắn.
Ngày nghĩ nhiều, đêm mới hóa thành mộng.
Ta lắc đầu, xách vạt váy bước qua ngưỡng cửa, chuẩn bị vào… đòi nợ.
Vừa bước chân vào phòng, Lăng Khuyết đã liếc ta, vẻ mặt đầy mất kiên nhẫn —
ngay sau đó, bỗng ngây người, lập tức đứng bật dậy.
Cả ta và cha đều giật mình.
“Nàng là… Thẩm Nguyệt Hoài?” – Lăng Khuyết nhẹ giọng hỏi.
Cha ta hừ lạnh một tiếng:
“Không phải nó thì còn ai vào đây? Nguyệt Hoài, không vô lễ, mau qua chào hỏi.”
Ta đã sớm điều chỉnh nét mặt, bước lên trước, nhẹ nhàng cúi mình:
“Lăng công tử.”
“Tiểu nữ cùng công tử vô duyên. Hôm nay gặp mặt, cũng xem như lành lặn chia tay.
Không biết công tử có mang theo hôn thư không?”
Thấy ta đã đến, phụ thân liền lấy từ trong ngăn kéo ra hôn thư của nhà ta, đặt lên bàn “cạch” một tiếng.
Lăng Khuyết hơi giật mình, theo phản xạ kéo cổ áo lại, rồi chậm rãi :
“Hôm nay ra khỏi phủ vội quá… quên mang theo rồi.”
Lăng Khuyết, từ khi nào ngươi biết dối hả?!
Ta nghi ngờ hôn thư vẫn ở trên người hắn — chỉ tiếc không có bằng chứng.
Phụ thân ta thì chẳng nghi ngờ gì, khách sáo theo lễ, liền mời hắn ở lại dùng cơm.
Thực ra là khách sáo thôi, xong câu mời là chuẩn bị đuổi khách ngay sau bữa ăn.
Ai ngờ Lăng Khuyết lại gật đầu:
“Đa tạ… nhạc phụ.”
Ngươi gọi cái gì?!
Cha ta cũng bị tiếng “nhạc phụ” kia cho sửng sốt. Nhưng nghĩ lại, hôn ước vẫn còn đó, gọi cũng đúng phép tắc.
“Công tử muốn theo lão phu vào phòng bên dùng trà trước, hay để tiểu nữ dẫn công tử dạo quanh phủ?” – Phụ thân ta mời.
Lăng Khuyết quả nhiên xoay người về phía ta, mỉm :
“Vậy thì… phiền Thẩm tiểu thư.”
Xin hãy gọi ta là Thẩm tiểu thư.
Lễ phép của Lăng Khuyết đúng là lúc có lúc không.
Cha ta không hiểu ý trong lời kia, chỉ tươi căn dặn:
“Không thất lễ với khách quý.”
Thế là ta chỉ đành dẫn hắn đi dạo quanh Thẩm phủ, …
không phải hoa viên, hồ sen, hay gốc đào, mà là những lối mòn quanh co trong kẽ đá – càng khuất càng tốt.
Người trong phủ đúng là không có mắt .
Ta mặt lạnh lùng đi bên cạnh Lăng Khuyết, thế mà họ lại thi nhau cúi người chào:
“Nhị tiểu thư hảo, nhị gia hảo.”
Sắp hủy hôn đến nơi rồi, các ngươi không biết sao?
Cuối cùng ta thỏa hiệp, quyết định đưa hắn đến một cái đình nhỏ nghỉ chân, miễn cho khỏi phải nghe tiếng “ gia” khiến tâm phiền ý loạn.
Lăng Khuyết từ nãy đến giờ vẫn im lặng, không biết trong đầu đang nghĩ gì, ta cũng không buồn đoán.
Ta mở miệng trước:
“Lăng công tử hôm nay không mang hôn thư, có mang bạc không?”
Hắn lập tức đáp:
“Có mang.”
Ta gật đầu:
“Vậy thì hoàn lại bạc ta từng cho mượn mua y phục đi. Còn cơm nước thì ta không tính toán.”
Lăng Khuyết nhíu mày:
“Không đủ.
Hôm nay mang ít, chi bằng lấy ngọc bội của ta vật cầm tạm.
Sau này mang bạc đến chuộc.”
Hắn vừa vừa kéo tay ta lại, tháo ngọc bội đeo bên hông xuống.
Ta giật mình, vội lùi về:
“Không cần.
Ta tin nhân phẩm của Lăng công tử.”
Nữ tử khuê các sao có thể tùy tiện nhận tín vật của nam nhân chứ?
Đúng lúc đó, giọng đại tỷ vang lên từ trong đình:
“Muội đang dây dưa với ai thế? Giữa ban ngày ban mặt, dẫn qua đây để tỷ tỷ xem nào!”
Ta giật mình về phía trong đình — mới phát hiện đại tỷ đang ngồi uống trà hóng gió cùng nha hoàn.
Đại ca thì đang đánh cờ, vừa hạ xong một quân cờ, cũng ngẩng đầu sang:
“Hôm nay chẳng phải người Lăng phủ đến sao?”
Ta nhân cơ hội rút tay khỏi tay Lăng Khuyết, bước lên phía trước, :
“Vâng, phụ thân giữ người lại dùng cơm, nên muội tiện dẫn công tử đi dạo một vòng trong phủ.”
Thẩm Bách Vi (đại tỷ) mỉm Lăng Khuyết:
“Đây là muội phu phải không? Biết đánh cờ chứ? Lại đây đánh một ván với ta.”
Ta suýt quên mất:
Đại tỷ chỉ đứng về phía ta khi ta bị . Còn bình thường thì… chính là hung thần của ta.
Lăng Khuyết thật thà đáp:
“Không biết.”
Trúng ý đại tỷ rồi.
Thẩm Bách Vi lập tức bảo Thẩm Khuê (đại ca) thu dọn bàn cờ, nhường chỗ cho “em rể”.
Không bao lâu, Thẩm Khuê cũng đành đứng sang một bên, cùng ta khán giả, xem ván cờ mà Lăng Khuyết đang bị dạy dỗ tơi tả.
Lăng Khuyết thật sự không biết chơi — đến mức ta lên chơi chắc cũng thắng hắn.
Sau khi thắng một ván, đại tỷ khẽ thở dài, bảo mệt rồi, liền quay sang gọi ta:
“Tiểu muội, lại thay tỷ một ván.”
Tỷ tỷ ruột đúng là vẫn tốt.
Bạn thấy sao?