Trùng Hợp Anh Thích [...] – Chương 8

Chương 8

13

Trên đường, cậu ấy không lời nào, một lúc sau mới ủ rũ cất tiếng: “Xin lỗi, Niên Niên, vì chuyện của em mà để chị chịu uất ức rồi.”

Ngoan quá đi, hoàn toàn khác với lúc nãy.

Đúng kiểu đáng đột xuất đây mà.

“Cậu đừng nghĩ nhiều, tôi không thấy ấm ức đâu.”

Tôi thật sự không hề thấy ấm ức.

Chọc tức hai người đó, vui biết bao nhiêu.

Tần Mộ Chu giải thích: “Em với Trần Kiệt từng khá thân, vì chuyện Trương Chi Dao mà trở mặt. Vừa rồi nghe ta , em tưởng ta đã vượt qua, nên còn nhẹ nhõm, ai ngờ bọn họ vẫn …”

Cậu ấy cúi đầu, ánh mắt giấu sau mái tóc rối, trông rất ủ rũ.

Tôi nhớ tới cún lông vàng mới nãy giận dỗi bên đường, giống cậu ấy thật.

“Trương Chi Dao thích nam thần, Trần Kiệt thích hoa khôi, họ chỉ hào quang của nhau chứ không phải con người thật. Gặp người tốt hơn, Trương Chi Dao liền thay lòng đổi dạ; Trần Kiệt biết rõ ta không ra gì, vẫn mê sắc đẹp mà l.i.ế.m không ngừng; thấy người khác sống tốt hơn mình, lòng tự tôn tổn thương, lại quay sang dìm người ta. Tóm lại, bọn họ có bệnh nặng, cậu không hiểu nổi cũng là chuyện bình thường.”

Tôi kiễng chân xoa đầu Tần Mộ Chu.

“Không phải lỗi của cậu, đừng tự trách nữa.”

Cậu ấy đột nhiên nắm lấy cổ tay tôi, không gạt tay tôi ra, mà thẳng tôi, ánh mắt nghiêm túc.

“Niên Niên, em không giống bọn họ đâu, nếu em thích ai, em sẽ dùng cả tấm chân để người đó.”

“Tôi biết mà, cậu vừa dịu dàng lại vừa tốt bụng, chắc chắn khác hai cái đồ giả tạo đó.”

Tần Mộ Chu mỉm .

“Vậy nếu có người kiên trì theo đuổi chị không ngừng, chị có cho người ta cơ hội không?”

“Dĩ nhiên là không rồi.”

Tôi đáp: “Tôi có tiêu chuẩn của mình, kiểu như Trương Chi Dao mặt bắt hình dong, Trần Kiệt thì não đương, có cho không tôi cũng không cần. Không thích là không thích, đâu thể vì người ta kiên trì mà vỡ nguyên tắc.”

Biểu cảm Tần Mộ Chu đột nhiên đông cứng, một lúc sau, cậu buông tay ra, quay mặt đi, giọng hơi run.

“Niên Niên, hình như tiết mục bắt đầu rồi, mình đi xem nhé.”

Hôm đó thật sự rất lạnh, đến mức khóe mắt cậu cũng đỏ hoe, trông vô cùng tội nghiệp.

Ông già Noel đang biểu diễn ở giữa quảng trường, phát quà Giáng Sinh cho các em nhỏ đi ngang qua, khúc ca mừng Giáng Sinh vang vọng khắp nơi.

“…I wish you a Merry Christmas and a Happy New Year.”

Cậu khe khẽ hát theo điệu nhạc, vì lạnh nên giọng run rẩy, bài hát vui nhộn lại hát ra vẻ buồn bã.

“Niên Niên, chúc chị Giáng Sinh vui vẻ, năm mới an khang, những ngày sau này luôn hạnh phúc.”

“Còn điều ước Giáng Sinh của cậu thì sao?” Tôi trêu chọc.

“Không quan trọng, chị vui là rồi.”

Cậu trả lời qua loa, sau đó hít sâu một hơi: “Niên Niên, chị có điều gì quan trọng muốn với em phải không?”

Tôi vốn định “chia tay”.

Nhưng khi lời đến bên miệng, lại không thốt ra .

[ – .]

Tuy thường xuyên phàn nàn việc giả người khiến tôi gặp nhiều rắc rối, sự thật là, tôi đã dần quen với cuộc sống này, khó mà từ bỏ sự hiện diện của cậu ấy.

Cậu ấy dịu dàng, thiện lương, chu đáo, chân thành, nhiệt huyết.

Tôi thật sự, muốn cậu ấy rời khỏi cuộc sống của mình sao?

“Tôi… tôi muốn là, trà Hỷ Lạc hôm nay có khuyến mãi mua ly thứ hai giảm giá một nửa, hai ta mua chung đi nhé… Tần Mộ Chu? Tần Mộ Chu? Cậu có nghe thấy không?”

Cậu hình như mải xem biểu diễn mà lơ đãng, hồi lâu không trả lời tôi, một lúc sau, đột nhiên bật .

“Cậu gì thế?” Tôi tò mò.

“Không có gì.” Đuôi mắt cậu ánh lên niềm vui, “Em vừa phát hiện ra, ước nguyện với ông già Noel thật sự có tác dụng.”

14

“Hà Niên Niên, dạo này cậu hay ngẩn người, trông cứ như bị ma nhập ấy.” Giang Nhạc chọc chọc tôi.

“Tớ quyết định rồi.” Tôi bất chợt : “Tớ muốn theo đuổi Tần Mộ Chu.”

Tay Giang Nhạc run lên, quả quýt vừa bóc xong rơi xuống đất, ấy cuống cuồng nhặt lại.

🌟Truyện do nhà ‘Như Ý Nguyện’ edit, cả nhà bấm theo dõi page Facebook cùng tên để ủng hộ sốp nha🌟

“Sao… sao mà đột ngột ?”

Thật ra cũng không đột ngột.

Tôi vừa mới nhận ra, tôi thích cậu ấy.

Sau khi nhận ra điều đó, những vấn đề khác đều trở thành chuyện nhỏ.

Nguyên tắc không trai đẹp của tôi? Bắt đầu từ hôm nay, tôi chính là fan của nhan sắc, không còn nguyên tắc gì hết.

Tình với Tần Mộ Diên? Tôi có theo đuổi Tần Mộ Diên đâu, thuyền sẽ không lật đâu.

“Cái đó… Hà Niên Niên, tớ thấy cậu thực ra không cần theo đuổi đâu. Nếu Tần Mộ Chu không thích thì khó lắm đấy.”

Giang Nhạc khéo léo nhắc tôi: “Trước đây có người tỏ mà cậu ấy không thích, cậu ấy từ chối dứt khoát lắm; ai mà đeo bám dai dẳng thì cậu ấy càng không nể . Cậu ấy đối với cậu…”

“Im lặng! Nói cho cậu biết là để nhờ góp ý, không phải để cậu dội nước lạnh đâu.”

Sợ Giang Nhạc ra lời khiến tôi đau lòng, tôi tự cổ vũ mình: “Cậu không hiểu đâu, Tần Mộ Chu trông thì lợi thôi, chứ cũng giống tụi mình, từ nhỏ đến giờ chưa ai, biết đâu dễ theo đuổi lắm ấy chứ.”

“Hơn nữa, người ta chưa quen biết gì mà đã nhào vô tỏ , không thất bại thì ai thất bại. Tớ không ngu thế đâu, tớ sẽ từ từ cưa cẩm.”

“Cuối cùng, tớ cảm thấy Tần Mộ Chu có chút cảm với tớ, thi thoảng tiếp thân thể, cậu ấy cũng không từ chối.”

“Cho nên,” Tôi kết luận: “Tớ có cửa thắng rất lớn.”

Tần Mộ Diên xách ấm nước bước vào: “Mới bước vô đã thấy cậu múa tay múa chân, gì vui ? Gì mà cậu có cửa thắng lớn?”

Tôi vỗ vai ấy: “Chị em, tớ muốn theo đuổi em trai cậu, từ nay về sau, góp ý nhiều vô, ít dội nước lạnh thôi. Không nữa, tớ ra ngoài học với trai đây.”

Bỏ qua ánh mắt trợn tròn như chuông đồng của Tần Mộ Diên, tôi khoác áo ngoài đi thẳng ra cửa.

Tôi không biết, tôi vừa đi năm mét, Tần Mộ Diên và Giang Nhạc đã bắt đầu bàn tán điên cuồng sau lưng tôi.

“Giang Nhạc, chúc mừng cậu, sống đến từng này tuổi cuối cùng cũng thấy người thật sự bị ngu.”

Tần Mộ Diên vẫn còn hoảng: “Tần Mộ Chu cậu ấy đến , tỏ ngầm tỏ rõ bao lâu, mà cậu ấy chẳng nhận ra gì, không ngu thì là gì?”

“Tớ thấy Hà Niên Niên không ngu đâu… Ừm… chắc chỉ là quá chậm hiểu thôi. Haizz… Tần Mộ Chu thật đáng thương.” Giang Nhạc bênh tôi.

“Thằng nhóc đó không còn đáng thương nữa. Nữ thần của nó đang muốn theo đuổi nó rồi, chắc là đến méo cả miệng mất thôi.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...