Trùng Hợp Anh Thích [...] – Chương 5

Chương 5

Cậu đúng là có thể diện thật.

Hình như ai thấy cậu cũng phải chọc ghẹo vài câu.

Tôi sốc, ghé tai cậu nhỏ giọng hỏi: “Không thể nào đâu nam thần, cậu đương thôi mà sao nhiều người quan tâm thế?”

Cậu ấy quay sang, bộ thờ ơ cúi đầu, thì thầm: “Ừ đấy. Ai bảo khi kể với người khác, em có thêm tí… nghệ thuật vào chuyện của tụi mình.”

Từ giọng điệu láu lỉnh của cậu, tôi đoán cậu chắc bịa ra một câu chuyện đau khổ đơn phương gì đấy.

Đúng là có “một tẹo” nghệ thuật thêm vào.

Cậu ấy nên học Báo chí mới đúng.

Giáo viên vào lớp, chuẩn bị giảng bài.

Nội dung môn học rất nhàm chán, vì tôi chẳng hiểu gì.

Tôi len lén quay sang Tần Mộ Chu, phát hiện cậu đang chăm nghe giảng.

… Bảo sao người ta học giỏi thật, hóa ra thật sự đang nghe giảng.

Mí mắt tôi bắt đầu đánh nhau, cộng thêm giọng giáo viên thôi miên, tôi dần chìm vào giấc ngủ.

Tỉnh dậy thì lớp học trống hoác, chỉ còn tôi và Tần Mộ Chu.

Tôi đồng hồ.

Chết rồi.

Tan học gần một tiếng rồi.

Vượt qua luôn giờ ăn cơm.

“Chị Niên Niên, chị tỉnh rồi à?”

Tần Mộ Chu với tôi.

9

“Sao cậu không gọi tôi dậy.” Tôi áy náy: “Xin lỗi nhé, cậu có đói không?”

Đi học cùng người ta, ngủ một mạch suốt buổi, tan học cũng không tỉnh, bắt người ta nhịn đói chờ mình.

Trong căng tin chẳng còn món gì.

🌟Truyện do nhà ‘Như Ý Nguyện’ edit, cả nhà bấm theo dõi page Facebook cùng tên để ủng hộ sốp nha🌟

Xấu hổ c.h.ế.t đi .

Tới lúc ăn thì đã gần 1 giờ trưa, mà cậu không phàn nàn lấy một câu, còn ân cần giúp tôi tráng bát đũa, xé đũa dùng một lần cho tôi.

Tôi vừa ăn vừa khen lấy khen để.

“Cậu đúng là chu đáo, bảo sao ai cũng thích cậu.”

Cậu đưa cho tôi một ly nước, nhướng mày, giọng có vẻ đầy chán ghét với câu vừa rồi.

“Thế à?”

“Chẳng lẽ không phải vì em đẹp trai sao?”

Tôi bị sặc luôn, vội lấy khăn giấy lau miệng.

Quên mất.

Cậu ấy luôn khổ vì quá đẹp trai.

“Ừm… cái này, ờ, không thể . Trong số đó chắc chắn cũng có người thích tính cách của cậu mà.”

Tần Mộ Chu thở dài, giọng hơi buồn buồn.

[ – .]

“Đừng an ủi em nữa, em cũng mong người ta thích nội tâm mình chứ không phải ngoại hình.”

Chết thật.

Làm cậu ta tổn thương rồi.

Tôi phải gì đó.

“Phải nghĩ theo hướng tích cực. Cậu nghĩ mà xem, chính vì gương mặt đẹp này, nếu cậu thích ai, người ta sẽ dễ thích lại cậu, rồi từ đó mới muốn hiểu con người bên trong của cậu.”

“Ồ——” Cậu kéo dài giọng, từ giọng hờ hững bỗng chuyển sang nghiêm túc, mỉm tôi.

“… Vậy, chị Niên Niên, chị có thích em không?”

“Tôi không thích.”

Nghĩ một lát, tôi chọn thật.

“Tôi cũng thích người đẹp trai đấy, nếu là đương kết hôn thì tôi muốn một người bình thường giống mình là , tuyệt đối không lấy soái ca quá ưu tú.”

Tần Mộ Chu có vẻ hơi không vui.

“Chị gạt em à?”

“Thật mà.” Tôi vội chữa: “Đẹp trai đúng là dễ thích hơn. Nhưng tôi là trường hợp đặc biệt, tôi có định kiến với mấy người quá đẹp trai và xuất sắc.”

“Bố mẹ tôi là như đó. Hai người đều giỏi, ngoại hình cũng ổn, nên mới nhau. Nhưng người càng giỏi thì càng kén chọn, luôn muốn cái tốt nhất, khó chấp nhận khuyết điểm của nhau, lại không bỏ hào quang của nhau, sống với nhau rất mệt mỏi.”

Tôi giải thích: “Ví dụ như hoa khôi Trương Chi Dao ấy, đẹp thế mà tỏ ầm ĩ, người khác thì đồng ý ngay rồi. Nhưng cậu, với điều kiện của cậu, khó tránh khỏi việc kén chọn, nên chắc chắn sẽ không để ý ấy.”

Tần Mộ Chu trợn mắt một cái rõ to.

“Cô ta nhân phẩm có vấn đề, liên quan gì đến chuyện em có kén chọn hay không. Với lại, ta còn chẳng đẹp bằng chị, hoa khôi cái gì mà hoa khôi.”

Tôi còn định phản bác, thì Tần Mộ Chu gắp một miếng tôm nhét thẳng vào miệng tôi, chặn luôn lời.

“Thôi bớt vài câu đi, chị Niên Niên.”

“Ai kén chọn chứ? Em cũng là nam sinh bình thường thôi, dễ bị mấy chị xinh đẹp rung lắm. Chị Niên Niên, chị có định kiến với trai đẹp!”

Giọng điệu của nghe ra lại có chút uất ức kỳ cục.

Sao lại có người đàn ông… lắm điều như chứ?

10

Tôi chiếc hộp quà Giáng Sinh trên bàn trong ký túc xá, chìm vào trầm tư.

“Tần Mộ Diên, mau với tớ hộp quà Giáng Sinh này là do cậu mua, chỉ là đặt nhầm lên bàn tôi thôi.”

“Bạn trai cậu tặng đấy.” Tần Mộ Diên lạnh lùng đập tan ảo tưởng của tôi.

Chết tiệt.

“Wow!” Giang Nhạc ghé lại gần.

“Đây là vòng tay phiên bản giới hạn đang hot lắm đó, cực khó mua, trong danh sách theo dõi của tớ có cả đống fashion blogger đang khoe cái này. Bạn trai cậu hào phóng quá đi, Hà Niên Niên, cậu kiếm thiếu gia nhà giàu bị ngốc rồi!”

“Cái này đắt quá, cậu cầm đi, tiểu thư nhà địa chủ.” Tôi với Tần Mộ Diên.

“Bạn trai cậu tặng cho cậu mà, tớ không dám nhận đâu.” Tần Mộ Diên tôi như đang hả hê.

“Tiền là tiền nhà cậu, cậu không quản lý cậu ấy à?” Tôi suy sụp.

“Không thể , em dâu à, đương là tự do. Tớ đâu có như Trương Chi Dao bịa chuyện trên diễn đàn rằng tớ tâm lý vặn vẹo, thích kiểm soát, thậm chí có cảm biến thái với em trai, vì ghen mà bôi đen tất cả các theo đuổi em trai mình để chúng nó đứng ngang hàng. …Mẹ nó, nghĩ đến con khốn đó là thấy xui xẻo. Không nữa, đồ đã đưa thì cậu cứ nhận đi, coi như là phí xuất hiện hợp lý của cậu.”

Tôi vò đầu bứt tóc, phát điên trong im lặng.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...