“Cô trên tường tỏ , hình như là cùng phòng của chị Tần Mộ Chu đấy.”
“Vở kịch tự biên tự diễn à.”
Câu đầu là dân hóng chuyện , câu sau là Trương Chi Dao.
Học tỷ thu điện thoại về, giận dữ : “Hạ Niên Niên, nếu thật sự không quen đẹp trai, có thể hỏi chị mà, tìm em trai chị ra đóng, sẽ không bị ra sơ hở, Trương Chi Dao cái con trà xanh đó không ngẩng đầu lên trời mới lạ.”
Một bên khác, đàn em cùng khoa cũng bất bình: “Đúng đó! Các học tỷ, em còn mấy siêu đẹp trai cho các chị mượn nè, sớm là rồi. Giờ thì chắc bị khoa Diễn xuất cả năm quá!”
Tôi ôm mặt.
“Không thể nào, mọi người đều nhận ra là tôi tự đăng thật sao? Đoạn văn tôi viết gượng gạo đến mức đó à?” Tôi hỏi nhỏ.
Học tỷ trợn trắng mắt.
“Ảnh trên tường tỏ , cùng phông nền, cùng tiêu cự, cùng tông màu với ảnh trong vòng bè của mấy người phòng các em, tụi này đâu có ngu. Hạ Niên Niên, lát nữa nếu bị khoa Diễn xuất , em sẽ trở thành tội nhân của khoa Báo chí đấy.”
Đúng lúc đó, ở giữa sân, Tần Mộ Chu giả tác lừa bóng đối thủ, rồi bật nhảy ném ba điểm, gọn gàng, trúng rổ.
Sau một khoảng im lặng ngắn ngủi, cả sân bùng nổ tiếng hoan hô.
Thắng thua đã định.
5
“Tần Mộ Chu, chẳng phải chị ấy là cùng phòng của chị cậu – Tần Mộ Diên sao?”
Một nữ sinh khoa Diễn xuất lên tiếng, giọng mang theo ác ý.
Câu này vừa ra, đám đông xung quanh lập tức rì rầm bàn tán.
Xong đời rồi.
Tôi lạnh cả sống lưng.
Bây giờ chỉ mong Tần Mộ Chu diễn cho thật một chút.
Chỉ cần sơ hở chút thôi, tôi sẽ bị đóng đinh vĩnh viễn trên cột nhục của lịch sử khoa Báo chí.
“Đúng .” Tần Mộ Chu thừa nhận.
Toang thật rồi.
Không xa, khuôn mặt tinh xảo của Trương Chi Dao đã nở một nụ đắc ý.
“Tôi không thích cùng phòng của chị mình sao?”
Tần Mộ Chu .
Hả?
Câu này vừa dứt, nụ rực rỡ của Trương Chi Dao lập tức cứng đờ trên mặt, cả khoa Diễn xuất vừa hỏi cũng biến sắc.
Tần Mộ Chu mỉm , rồi về phía tôi, ánh mắt sáng ngời, chân thành mà sâu lắng. Xung quanh bao nhiêu người cũng không cậu ấy chùn bước, cậu ấy lớn tiếng tỏ với tôi.
“Chị Niên Niên, từ lần đầu tiên em gặp mặt, em đã thích chị rồi.”
“Vì muốn gặp lại chị, em đã cố gắng thi đậu vào trường đại học này.”
“Nhưng em sợ mình không đủ tốt, sợ chị không thích em, nên chưa bao giờ dám thổ lộ.”
“Cho đến khi thấy có người khác tỏ với chị trên tường tỏ , em mới nhận ra, em không muốn để chị bị người khác cướp đi.”
[ – .]
“Chị Niên Niên, có thể cho em một cơ hội theo đuổi chị không?”
Tim tôi lỡ mất hai nhịp.
Cậu ấy đưa tay ra.
Xung quanh bắt đầu có người reo hò.
“Hẹn hò đi! Hẹn hò đi!”
Tôi cũng đưa tay, đặt vào lòng bàn tay cậu ấy.
Cậu ấy bất ngờ kéo mạnh, tôi không đứng vững, ngã vào lòng cậu ấy.
Cậu ấy nhẹ nhàng ôm tôi, khoảng cách quá gần, tôi có thể cảm nhận nhiệt độ nóng bỏng trên người cậu ấy, cùng đôi tay đang khẽ run.
Đám đông hét lên chói tai từng đợt.
Tôi còn chưa kịp lúng túng mà vùng ra, Tần Mộ Chu đã nhẹ nhàng ấn vai tôi lại, thì thầm bên tai tôi vài câu:
“Chị Niên Niên, chị từng sẽ giúp em. Vậy nên xin lỗi trước, mạo phạm một chút, đừng giận em nhé.”
6
“Cho nên… em muốn Hạ Niên Niên giả của em?” Tần Mộ Diên hỏi.
Sau khi màn kịch ở sân bóng kết thúc, Tần Mộ Chu mời ba người trong phòng chúng tôi đi ăn ở một quán nhỏ gần trường.
Trên bàn ăn, cậu ấy rằng hy vọng tôi giúp giả của mình.
“Tại sao?” Giang Nhạc chớp mắt lia lịa, không hiểu, “Nhiều thích em như , muốn có lúc nào chẳng , sao lại nhờ Hạ Niên Niên giả ?”
🌟Truyện do nhà ‘Như Ý Nguyện’ edit, cả nhà bấm theo dõi page Facebook cùng tên để ủng hộ sốp nha🌟
Trên bàn toàn là món tôi thích ăn. Tôi thong thả gắp một miếng, vừa nhai vừa cùng cậu ấy với vẻ tò mò.
Tần Mộ Chu khẽ khổ, rót nước cho cả bọn.
Theo lời cậu ấy, vì quá thích, không chỉ luôn có con theo đuổi, mà còn thường xuyên bị hỏi han khắp nơi trên tường tỏ , diễn đàn trường, thậm chí cả các kênh chính thức của trường, khiến cuộc sống thường ngày bị ảnh hưởng nghiêm trọng.
Nên cậu ấy muốn giả vờ có , để người ta biết mà tránh xa, trở lại cuộc sống yên bình.
Tôi suýt thì bị ngô chiên nghẹn chết.
Trời ơi, đây là phiền não của nam thần sao?
Thật là biết khéo khoe mà!
Tần Mộ Diên chợt hiểu ra.
“Hèn chi em đồng ý nhanh thế, còn chủ mời tụi chị ăn cơm! Chuyện tường tỏ lần này náo lớn như , trúng ý em quá còn gì. Giờ thì gần nửa trường đều biết em có rồi.”
Cô ấy đỡ trán: “…Nghĩ lại thì, từ nhỏ đến lớn em luôn bị quấy rầy, đúng là cũng đáng thương thật.”
“Nhưng mà… nếu em có người mình thích, mà người ta hiểu lầm em có thì sao?” Tôi tò mò hỏi.
“Em không có người mình thích, cũng không muốn đương, em chỉ muốn học hành nghiêm túc.” Tần Mộ Chu trả lời ngay, tai đỏ lên: “Chị Niên Niên… chị có người mình thích chưa? Nếu chưa, có thể tiếp tục giả em không?”
Ờ thì… tôi cũng chưa có người mình thích.
“…Không vấn đề.” Tôi vỗ n.g.ự.c đảm bảo: “Chị giúp em diễn tiếp một thời gian nữa. Nếu sau này chị có người mình thích, nhất định sẽ báo trước để chia tay, tránh để em bị chê là đội mũ xanh giả.”
Khóe miệng Tần Mộ Diên co giật.
“Hạ Niên Niên đừng có . Suốt ngày muốn đương, thực tế mẹ đơn thân hai mươi năm, chưa thấy hành lần nào.
Bạn thấy sao?