Trúng Bẫy Trà Xanh – Chương 5

11.

Tôi gọi điện thoại hỏi Chu Chi Ngôn, hắn nhạo: “Nghĩ gì thế? Tôi mà thích á? Đừng có nghe Chu Khởi mò.”

Tôi biết ngay là Chu Khởi hiểu lầm, nghe Chu Chi Ngôn thì tôi không nhịn mà móc mỉa hắn: “Không thích tôi thì thẳng ra, đừng có mà im ỉm như thế, giờ tôi có trai rồi, ở nhà mà khóc nhè đi!”

Đầu bên kia dừng một chút, hắn lại giở cái giọng thèm đòn ra: “Khóc cái rắm! Ông đây đang bị cảm, trai tôi còn phải đốt pháo ăn mừng ấy chứ, chúc mừng tôi đã thoát khỏi móng vuốt ma quỷ của .”

Tôi mắng hắn: “Cút! Đi mà đốt pháo của đi!”

Tôi cho Chu Khởi chuyện này, để cậu ấy biết Chu Chi Ngôn không thể nào thích tôi .

Chu Khởi sửng sốt một chút rồi : “Có lẽ là em hiểu nhầm rồi.”

Từ khi tôi và Chu Khởi nhau, khả năng dính người của cậu ấy càng tăng cao.

Cậu ấy hùn vốn mở studio với người khác, cả ngày bận rộn tối mặt tối mũi, mà ngày nào cũng tới phòng vẽ để thăm tôi.

Thấy tôi đang lên lớp, cậu ấy sẽ ngoan ngoãn ngồi ở một bên xem tôi giảng bài.

Sau giờ học thì lại giống như một cái đuôi nhỏ, theo tôi về văn phòng, vừa đóng cửa đã ôm tôi từ phía sau: “Trình Trình, Trình Trình, nhớ em không?”

Trái tim tôi cũng mềm nhũn ra, không nhịn mà trêu chọc cậu ấy: “Bận soạn bài, không có thời gian rảnh để nhớ em đâu.”

Vừa xong, eo tôi lại bị siết chặt hơn: “Cho chị thêm một cơ hội nữa, lại đi.”

“Nhớ, chưa, ngày nhớ, đêm nhớ, nhớ đến mức ăn không ngon, ngủ không yên.” Tôi không nhịn , xoay người định ôm cậu ấy.

Chu Khởi ôm tôi một lát, sau đó đưa ra đề nghị chung sống cùng nhau.

Tôi không đồng ý, chủ yếu là tôi sợ tôi không kìm chế nổi chính mình, không biết lúc nào thú tính bộc phát.

Bên studio gọi điện thoại tới, trước khi đi, cậu ấy còn híp mắt lườm tôi, suýt nữa tôi thay đổi ý định.

Nhưng qua vài ngày sau, tôi vẫn bị cậu ấy dỗ dành, mơ mơ hồ hồ dọn tới ở chung.

Trước đây, tôi nghĩ ngủ chung một cái giường tôi sẽ không kìm chế , không ngờ rằng, đừng là chung một giường, giờ chung một phòng tôi cũng không nhịn nổi.

Tôi và Chu Khởi ngủ riêng phòng, buổi tối, tôi lật qua lật lại, trằn trọc không yên, hôm sau thấy đôi mắt gấu trúc trong gương, tôi nghiến răng nghiến lợi, chưa từng nghe thấy cặp đôi nào chung sống mà lại ngủ khác phòng cả.

Tôi một cách đầy ẩn ý: “Giường ở phòng chị cứng quá, ngủ không thoải mái, chị thấy giường ở phòng em mềm hơn nhiều.”

Cậu ấy ghé tới hôn tôi một cái: “Vậy thì chúng ta đổi phòng.”

Tôi tức giận, thầm mắng trong lòng, ai thèm đổi phòng cơ chứ?

Thấy cậu ấy nghe không hiểu, tôi cũng không thể gì khác, đành thẳng: “Không muốn đổi, chị muốn ngủ chung với em.”

Mặt Chu Khởi đỏ lên: “Như … như không hay lắm đâu.”

“Có gì mà không hay? Em là trai chị, chị muốn ngủ chung phòng với em thì sao? Cũng đâu có phạm pháp?” Tôi càng càng thuận mồm.

Tối hôm đó, tôi chuyển cả người lẫn chăn gối qua.

Chu Khởi giống như vợ nhỏ, tắm rửa sạch sẽ, ngồi ở trên giường chờ tôi, mặt đỏ bừng bừng.

Tôi hì hì, nâng cằm Chu Khởi lên: “Bé cưng, lão gia đi tắm, lát nữa quay về sẽ sủng hạnh em.”

Chu Khởi cũng lộ vẻ ngại ngùng, khẽ gật đầu.

Tối hôm đó, lời của mẹ tôi đã kiểm chứng, tuổi trẻ, không chỉ thể lực tốt, mà mặt nào cũng tốt.

Sáng hôm sau, Chu Khởi phải đi , tôi cũng bò dậy khỏi ổ chăn, chuẩn bị tới phòng vẽ.

Lúc xuống giường, suýt thì tôi ngã sấp xuống, Chu Khởi ra tiếng, tôi tức giận lườm cậu ấy một cái.

12.

Tôi và Chu Khởi nhau một năm, thời gian này cậu ấy cứ tỏ ra thần bí, không dính tôi như trước nữa, nửa đêm tôi thức dậy còn thấy cậu ấy gọi điện cho ai đó.

Tôi lên Zhihu đặt câu hỏi: “Quen nhau một năm, trai vô cùng dính người bỗng trở nên xa cách là vì sao?”

Có người nhất định là cậu ấy ngoại , có người cậu ấy chán rồi, cố tỏ ra lạnh lùng để chờ tôi chia tay…

Tôi đọc mãi, đến một bình luận có thể là cậu ấy bị bệnh nan y nên mới cố hờ hững với tôi, sau đó chuẩn bị một mình rời đi…

Lúc đó, tôi còn thấy lý do này vô cùng vớ vẩn, sau đó, chẳng bao lâu, tôi lướt một bài báo, trai giả bộ ngoại , thực ra là bị bệnh nan y, không thể gặp mặt lần cuối nên đã khóc ngất đi.

Sau đó, tôi trở về nhà, tắm rửa sạch sẽ đi ra, thấy Chu Khởi chảy máu mũi, tim tôi đau nhói, không khống chế tâm trạng, lập tức khóc thành tiếng.

Chu Khởi luống cuống chân tay, ôm tôi vào trong ngực, nhỏ giọng dỗ dành: “Sao thế? Có ai bắt nạt chị à, để em đi đánh kẻ đó.”

Tôi khóc đến nghẹt thở, trong đầu toàn là suy nghĩ Chu Khởi sẽ chết.

Chu Khởi bối rối lau nước mắt cho tôi, nhẹ nhàng xoa lưng cho tôi.

Tôi không cho Chu Khởi biết chuyện cậu ấy định lén tôi đi chết một mình, cậu ấy không muốn tôi biết, thì tôi sẽ giả vờ không biết.

Tôi nghĩ chuyện lớn như , Chu Chi Ngôn là họ cậu ấy, nhất định sẽ biết rõ.

Sau đó, tôi gọi điện cho Chu Chi Ngôn, cố nén nghẹn ngào: “Tôi biết cả rồi, đi, Chu Khởi bị bệnh gì?”

“Hả? Chu Khởi bị bệnh à?”

“Anh đừng giúp cậu ấy giấu tôi nữa, tôi biết hết rồi.”

“Tôi giấu gì giúp nó cơ? Cô biết á? Cô biết gì?”

Hình như Chu Chi Ngôn cũng không biết chuyện Chu Khởi bị bệnh nan y.

Sau đó, Chu Khởi vội vàng chạy về, thấy tôi, cậu ấy ôm lấy tôi, dịu dàng xoa đầu tôi: “Em vẫn khỏe đây này, có ốm đau gì đâu?”

Tôi thấy cậu ấy như thì không nhịn , bật khóc nức nở: “Vậy sao em lại chảy máu mũi…”

Mặt Chu Khởi đỏ lên: “Là do em bị nóng trong người…”

“Hu hu hu, có phải em ngoại rồi không?” Tôi khóc nức nở, bắt đầu chuyện bừa bãi: “Khoảng thời gian này em cứ thần thần bí bí, nửa đêm gọi điện thoại, không dính chị nữa, cũng không ôm chị đi ngủ, hu hu hu…”

Chu Khởi kéo tôi ngồi xuống ghế salon, mỉm lau nước mắt cho tôi: “Không phải, sao có thể như thế ?”

“Chị đang khóc mà em còn , nhất định là em hết chị rồi.”

Chu Khởi đành phải nín , bất đắc dĩ giải thích: “Em chị mà, chị nhất trên đời, thời gian này em đang chuẩn bị cầu hôn với chị, nửa đêm gọi điện là gọi cho trai, nhờ ấy giúp em tìm mấy cửa hàng nhẫn cưới, em muốn cho chị một bất ngờ.”

Tôi vừa suy nghĩ, vừa rơi nước mắt, vừa giận dữ : “Thế nhẫn đâu?”

Chu Khởi lấy nhẫn ra, tươi quỳ một chân trên đất, hai mắt sáng ngời: “Dương Trình Trình, em nghĩ, không cần biết qua bao nhiêu năm nữa, em vẫn sẽ chị như bây giờ, em muốn sống bên chị cả đời. Em chị, chị đồng ý gả cho em nhé.”

Tôi khóc càng lớn hơn, vung tay ra lệnh cho cậu ấy: “Đeo lên cho chị.”

Chu Chi Ngôn không tới tham dự hôn lễ của tôi, hắn không muốn thấy dáng vẻ tôi khóc thành chó.

Quả thực, đúng như hắn , tôi lại video quay hôn lễ, tôi đúng là đã khóc thành chó.

Sau khi cưới, tôi về nhà cha mẹ dọn đồ, bất ngờ tìm thấy một quyển sách tôi từng mượn của Chu Chi Ngôn, là một quyển tiểu thuyết nam tần, lúc đó cảm thấy hay ho nên mượn xem, vài trang thì bỏ dở, sau đó bỏ quên nó, đặt ở trong nhà kho.

Tôi mở trang đầu ra, đọc vài dòng, tò mò muốn xem kết cục nên lật tới trang cuối cùng, ở trang cuối cùng có một hàng chữ rất nhỏ: “Dương Trình Trình, tôi rất hèn nhát, tôi thích , nếu trả sách về tức là cũng thích tôi, nếu không thích tôi thì cứ coi như không thấy, sách cũng không cần trả, coi như tôi bị chập dây thần kinh đi.”

Tôi sững sờ, khép sách lại, bỗng nghe thấy Chu Khởi gọi tôi: “Trình Trình, tìm xong chưa? Có cần em tìm giúp không?”

“Không cần, chị tìm xong rồi.”

Vừa mở cửa phòng ra, tôi đã thấy Chu Khởi ngồi trên ghế salon, ánh nắng chiếu trên mặt cậu ấy.

Nghe tiếng của tôi, cậu ấy ngẩng đầu, mỉm tôi: “Về nhà chưa?”

Tôi cũng , đi tới dắt tay cậu ấy.

“Về nhà thôi.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...