Trúng Bẫy Trà Xanh – Chương 4

10.

Ngày mùng 7 tết, “ trai cũ fuckboy” tìm tới cửa.

“Dì ơi, đừng đánh, đừng đánh nữa, nhất định là có hiểu lầm, cháu là trai của Trình Trình mà! Cô mau ra giải thích với dì đi!”

“Bạn trai Trình Trình? Tên fuckboy kia chính là cậu à?”

Tôi vừa đi ra ngoài đã thấy mẹ tôi cầm chổi lông gà trên tay, sợ giật cả mình.

Chết đạo hữu, không chết bần đạo, xin lỗi nha, Chu Chi Ngôn.

Tôi bày ra dáng vẻ thất vọng: “Chu Chi Ngôn, tên fuckboy như tới tìm tôi gì?”

Chu Khởi cũng xuất hiện, mẹ tôi ngại chổi lông gà quá ngắn: “Tiểu Chu, mau lấy chổi quét nhà ra đây.”

Chu Chi Ngôn thấy Chu Khởi thì ngẩn người: “Chu Khởi? Sao em lại ở đây?”

Chu Khởi: “Anh? Sao lại…”

Tôi che mặt, tôi đã dự đoán kết quả bi thảm của chính mình rồi.

Sau khi mẹ tôi hỏi rõ ràng, bèn lườm tôi một cái, bắt tôi xin lỗi Chu Chi Ngôn.

Chu Chi Ngôn vừa phất tay không sao, vừa hả hê về phía tôi.

Mẹ tôi kéo tôi sang một bên, chửi mắng không thương tiếc: “Con và Tiểu Ngôn này là sao hả?”

“Con và ta chẳng sao cả, chỉ là bè thôi.”

“Con đừng ra bên ngoài loạn nữa.”

Tôi buông tay: “Con mẹ là dạng người này sao?”

Mẹ tôi hoài nghi tôi hai lần.

Tôi: “?”

Mẹ tôi mắng xong thì cùng cha đi tới công viên tập thể dục.

Tôi vừa đến phòng khách đã thấy Chu Khởi và Chu Chi Ngôn mỗi người ngồi một bên, dáng vẻ như nước với lửa.

Đây là huống gì ?

Sắc mặt Chu Chi Ngôn không tốt lắm, tôi nghi ngờ có phải vừa rồi mẹ tôi ra tay quá nặng, đánh trọng thương hắn rồi không?

Không chỉ sắc mặt hắn không tốt, mà giọng điệu của hắn cũng không tốt: “Cô ở với nó suốt mấy ngày nay?”

Tôi bị hỏi bất ngờ, lập tức gật đầu.

Hình như hắn nghẹn lời, không gì nữa, sau đó đứng lên, cầm lấy thứ gì đó, định rời đi.

Chu Khởi cũng đứng lên: “Anh, em…”

“Đừng nữa, là tới muộn.”

Lời của Chu Chi Ngôn và Chu Khởi tôi lạc vào trong sương mù.

“Hai người chơi đuổi hình bắt chữ à?”

“Không phải, đã có trai chính thức rồi, trai giả như tôi nên về nhà mới phải.”

Chu Chi Ngôn không quay đầu lại, trực tiếp bước ra ngoài.

Tôi hỏi Chu Khởi: “Hôm nay ta uống lộn thuốc hả?”

Sao tôi cứ có cảm giác là lạ.

Chu Khởi muốn lại thôi, cuối cùng vẫn cho tôi biết: “Anh ấy… ấy cũng thích chị.”

Tôi ngẩn người: “Sao có thể như thế ?”

Trước đó, tôi tỏ với hắn, vẻ mặt hắn như ăn phải phân, mà gọi là thích tôi?

Chu Khởi hơi do dự, sau đó hạ quyết tâm, cậu ấy : “Thực ra, khi ấy tới nhà em để mang chị đi, em đã cảm giác , em cũng định bỏ cuộc, em không cam lòng. Tình chính là chuyện ích kỷ như , em thích chị, cho nên em không muốn để bản thân phải tiếc nuối.”

“Anh của em thích chị, đó là việc của ấy, em thích chị, đó là chuyện của em, em không muốn vì ấy thích chị mà em lại chọn từ bỏ chị.”

“Bây giờ chắc chị cũng hiểu rõ rồi, cho dù chị lựa chọn thế nào, em cũng tôn trọng quyết định của chị.”

Tôi thật sự không dám tin Chu Chi Ngôn thích tôi, nếu thích, tại sao lúc tôi tỏ hắn lại không đồng ý?

Nhưng trong lời của Chu Khởi, tôi có thể cảm nhận cậu ấy không hề có chút cảm giác an toàn nào trong chuyện cảm của hai chúng tôi.

Tôi thẳng vào mắt Chu Khởi, muốn cậu ấy cảm nhận sự thật lòng của tôi: “Chu Khởi, chị muốn cho em biết, cảm của chị với em không phải là nhất thời .”

“Chị không phủ nhận chị đã từng thích Chu Chi Ngôn, đó đã là chuyện quá khứ rồi, bây giờ chị chỉ thích em, muốn người của em thôi.”

“Chu Khởi, em có chút lòng tin vào chị đi, cũng nên có lòng tin với chính mình, hiểu không?”

Vành mắt Chu Khởi đỏ lên, nhào tới ôm lấy tôi: “Đây là chính miệng chị đấy nhé, chị thích em, không lừa gạt em!”

“Nếu như chị gạt em, thì chị hãy gạt em cả đời, đừng để cho em biết sự thật.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...