VĂN ÁN:
Tôi tỏ với Chu Chi Ngôn, hắn liếc tôi một cái, chế giễu, chỉ coi tôi như người em.
Hai ngày sau, hắn dẫn tôi đến quán bar.
Tôi uống đến váng đầu, lảo đảo ngã lên người hắn, đè hắn xuống hôn mấy cái.
Trong thoáng chốc, tôi thấy cách đó không xa, hắn mặt mày tối sầm bước dần tới. Nhìn kỹ lại, người tôi đang “gặm” lại là em họ hắn…
1.
“Sao dám ghét bỏ tôi?” Tôi tức giận hỏi.
Cảm giác trước mắt hơi mơ hồ tôi vẫn có thể rõ vành tai đỏ bừng của người kia.
Bàn tay kia đang giãy giụa định rút đi, tôi lại vội vàng nắm chặt lấy, hỏi lại lần nữa.
Đột nhiên tôi nghe thấy âm thanh bé như muỗi kêu: “Chị Trình Trình… chị… mau buông tay đi, em không ghét bỏ chị, lúc nào em cũng…”
Tôi càng đắc ý hơn, trước đó còn ngượng ngùng ghét bỏ tôi, không coi tôi là con , chỉ coi tôi là em, hôm nay tôi sẽ để hắn hiểu rõ thế nào là trời cao đất rộng.
Đầu hơi choáng váng, tôi khẽ lắc lắc mấy cái.
Sau đó, tôi thấy mặt Chu Chi Ngôn tối sầm lại, đi về phía bên này, tôi hơi mơ màng, sao lại có hai Chu Chi Ngôn?
Tôi nghiêng đầu sang kỹ, Chu Khởi?
Rượu cũng tỉnh bớt một nửa.
Tôi chưa kịp phản ứng, Chu Chi Ngôn đã đen mặt tách hai chúng tôi ra.
Hắn thở hồng hộc chất vấn: “Hai người đang gì?”
Giờ phút này, tôi ước gì mình hôn mê.
Đêm nay, quả thực là thất bại lớn nhất trong đời tôi, tôi xấu hổ đến mức chỉ muốn ngồi trực thăng bay ra khỏi Trái Đất.
“Anh, bọn em chỉ đang tâm sự…” Gương mặt trắng nõn của Chu Khởi cũng đỏ lên.
Chu Chi Ngôn nghiến răng nghiến lợi: “Tâm sự cần phải ghé sát vào nhau như sao?”
Hắn vừa còn vừa lạnh lùng lườm tôi một cái.
Tôi nhanh chóng giả vờ say, lắc lư trái phải, ánh mắt mông lung, ừm, trái lắc ba lần, phải lắc hai lần, nhắm mắt, lặp lại…
Chu Chi Ngôn ôm tôi lên.
Chu Khởi bỗng lên tiếng: “Anh, để em cho.”
Chu Chi Ngôn ôm tôi chặt hơn, mắng Chu Khởi: “Làm cái khỉ gì? Mau cút về nhà cho !”
Nếu là lúc bình thường, gặp cảnh tượng này thì tôi sẽ vênh mặt một câu, hừ, lỗi là do tôi quá xinh đẹp, hai người đừng vì tôi mà cãi nhau.
Nhưng giờ khắc này, tôi chỉ muốn dựng thẳng ngón giữa với bọn họ, bảo bọn họ mau lượn đi cho khuất mắt tôi.
“Chị Trình Trình đã là của em rồi, bọn em đang nhau.”
Tôi vô cùng sợ hãi, suýt thì nhảy ra khỏi ngực Chu Chi Ngôn.
Chuyện lúc nào ? Sao người trong cuộc là tôi cũng không biết gì? Nhóc con Chu Khởi này định gì thế?
Rõ ràng, Chu Chi Ngôn cũng bị chiêu rút củi đáy nổi này của Chu Khởi cho ngẩn người.
Chu Khởi duỗi tay ra: “Anh, bây giờ có thể trả chị ấy cho em chưa?”
Người đang ôm tôi hô hấp bỗng trở nên không ổn, sau đó tôi bị ném sang một lồng ngực khác.
Chu Khởi đón lấy tôi, hơi lảo đảo mấy bước.
Tôi thầm nghĩ, đều tại thằng nhóc này bình thường không chịu tập luyện, nhất định không phải vì tôi nặng.
2.
Tỉnh ngủ, còn chưa mở mắt, tay trái đã sờ thấy thứ gì đó, bóp thử hai lần, ừm, rất đàn hồi.
Bên tai truyền đến một tiếng rên đầy nam tính.
Tôi mơ màng nghĩ, mẹ nó, giọng của tên này thật dễ nghe, thật muốn lừa hắn lên giường.
Đột nhiên tôi tỉnh mộng, ngồi bật dậy, sao trên giường của tôi lại có đàn ông ?
Vừa mở mắt đã thấy một gương mặt đẹp trai nằm bên cạnh.
Đầu óc tôi hơi loạn…
Chu Khởi?
Sao Chu Khởi lại ở trên giường của tôi?
Lông mi cậu ấy khẽ run, hình như sắp tỉnh rồi, tôi sợ tới mức đưa tay che kín mắt cậu ấy.
Hành bịt tai trộm chuông này của tôi không có chút tác dụng nào, Chu Khởi vẫn tỉnh dậy.
“Chị Trình Trình…”
Cảm giác như điện giật truyền tới, tôi vội vã rút tay về.
Sau đó tôi và cậu ấy bốn mắt nhau.
Không ngờ lần đầu tiên lên giường với đàn ông của tôi lại là cảnh xấu hổ như .
Tôi mấp máy môi, chuẩn bị đánh phủ đầu.
Kết quả, nhịn hồi lâu cũng chỉ có thể một câu: “Hi, buổi sáng tốt lành!”
Chu Khởi nở nụ , đáp lại tôi: “Buổi sáng tốt lành.”
Tôi đang nghĩ nên thêm gì cho đỡ sượng, Chu Khởi lại mở miệng: “Chị Trình Trình, tay của chị…”
Giọng cậu ấy hơi khàn khàn.
Lúc này, tôi mới phát hiện ra hình như tôi vừa bóp vào cơ bụng cậu ấy.
Người ta mặc quần áo đầy đủ, không hề cởi trần, ngược lại là tay của tôi không có quy củ thò vào trong quần áo của cậu ấy.
Tôi rút tay ra, cảm thấy mặt mũi mất hết.
Chỉ nhớ mang máng hôm qua tôi giả vờ say, sau đó không biết gì nữa.
Tôi hỏi Chu Khởi: “Đây là đâu?”
Cậu ấy đỏ mặt, xấu hổ : “Phòng em.”
Sợ tôi hiểu lầm, còn vội vàng bồi thêm một câu: “Tối hôm qua em định đi phòng khác ngủ trán chị Trình Trình hơi nóng, em lo cho chị nên…”
Tôi hiểu ra, khẽ thở dài một hơi, sao thẳng nam không hiểu phong như Chu Chi Ngôn lại có tên em họ khéo hiểu lòng người thế này nhỉ?
“Chị Trình Trình, chị ngủ thêm một lát đi, em đi nấu cháo cho chị.”
Một tiếng chị, hai tiếng chị, miệng nhỏ này thật ngọt, giống như bôi mật .
Nếu là cái tên Chu Chi Ngôn kia thì đừng là nấu cháo cho tôi, hắn không bắt tôi nấu cháo cho hắn ăn thì tôi đã cảm tạ trời đất rồi.
Chu Khởi đi ra khỏi phòng, còn tri kỷ giúp tôi đóng cửa lại.
3.
Tôi cầm điện thoại di lên, vừa mở ra đã thấy mười cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là Chu Chi Ngôn.
Tin nhắn Wechat.
Chu chó chết: Còn chưa dậy?
Chu cho chết: Đi ăn sáng, tôi đón .
Chu chó chết: Tiện thể cho tôi nghe xem giữa và Chu Khởi có chuyện gì.
Chu chó chết: Dương Trình Trình, mở cửa!
Chu chó chết: Dương Trình Trình, nghe điện thoại!
Chu chó chết: ?
Chu chó chết: Chu Khởi cũng không nghe điện thoại, vẫn đang ở cùng nó?
Chu chó chết: 🙂 (icon mỉm )
Tay tôi run lên, lỡ bấm vào một icon có sẵn: (^o^)
Lại vội vã thu hồi.
Chu Chi Ngôn lập tức gọi điện tới, tôi run rẩy ấn nút nghe.
Điện thoại vừa kết nối, tôi đã nghe thấy đầu bên kia lạnh một tiếng, sợ tới mức nổi hết da gà.
Chết chắc rồi, Chu Chi Ngôn tức giận, tám phần là tôi bị ăn mắng.
“Người bận rộn như cũng có thời gian rảnh nghe điện thoại cơ à?”
Tôi thở dài, hắn vừa mở miệng đã xỏ xiên người khác.
Khi chơi game và mắng người, rất nhiều câu tôi đều học từ hắn, hiệu quả không tồi.
Tôi đang khổ sở suy nghĩ xem nên trả lời hắn thế nào để không bị mắng.
Chu Chi Ngôn lại một câu: “Gặp mặt rồi mắng sau, ở đâu? Tôi đến đón .”
Tôi che trán than thở, định lừa gạt cho qua chuyện này, bèn chung chung: “Tìm tôi gì? Anh ở đâu? Để tôi qua chỗ , mời đi ăn cơm đền tội.”
“Cô đừng gạt tôi, nhiều năm như , chỉ cần khẽ chổng mông lên tôi cũng biết định đánh loại rắm nào.”
“Chu Chi Ngôn, chuyện lịch sự tí đi!”
Chu Chi Ngôn khẽ hai tiếng: “Được, thì chỉ cần khẽ chổng mông lên tôi cũng biết định thả loại khí gì.”
Tôi mỉm , nhắc nhở một cách đầy thiện ý: “Câm miệng đi, về sau ra đường nên ít chuyện thì hơn, dễ ăn đòn.”
“Đừng đánh trống lảng, mau đi, đang ở đâu?”
Tôi tay xuống giường, hừ, đồ chết tiệt, không ngờ hắn lại phát hiện ra.
Tôi đột nhiên nghĩ ra, tôi có thể rằng tôi đang ở nhà, sau đó chạy về trước khi hắn tới là .
Không thể không , tôi không dùng sự thông minh tài trí của mình để đi tranh cử tổng thống Mỹ quả là lãng phí.
“Tôi ở nhà, còn chưa dậy, lát nữa hẵng đến.”
Đầu bên kia hơi ngừng lại: “Cô đang ở nhà? Vừa hay, tôi đứng ngay trước cửa, mau mở cửa đi.”
Tôi kinh ngạc, hồi lâu không dám lên tiếng.
Đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, buổi sáng hắn tới nhà tôi, ai mà ngờ bây giờ hắn vẫn còn ở đó?
Chu Chi Ngôn thấy tôi không chuyện, hắn hít sâu một hơi, cố nén tức giận: “Có phải đang ở chỗ Chu Khởi không?”
Hắn đoán trúng ghê, tôi không thể gì khác, đành lí nhí đáp: “Ừm.”
4.
“Tối qua ngủ với nó?”
À, hỏi như này thì trả lời sao nhỉ?
Ngủ cũng đúng, mà không ngủ cũng đúng…
Tôi vừa định chuyện thì Chu Chi Ngôn đã cúp điện thoại.
Mẹ kiếp! Hắn dám cúp điện thoại của tôi!
Chu Khởi gõ cửa, tôi bảo cậu ấy đi vào.
Chu Khởi cầm một đôi dép size lớn màu xanh dương, đỏ mặt đưa cho tôi: “Trong nhà không có dép size nữ, đây là dép mới, em chưa đi lần nào đâu.”
Không biết dây thần kinh nào của tôi bị chập, tôi lại trêu chọc cậu ấy: “Chị thích mấy đôi em từng đi hơn.”
Chu Khởi xấu hổ, tháo đôi dép đang đi trên chân ra, run giọng : “Chị Trình Trình, em nhường chị này.”
Mặt mo của tôi cũng đỏ ửng, sao cứ có cảm giác tôi giống nữ lưu manh thế nhỉ?
Tôi vội : “Chị chỉ em thôi.”
Chu Khởi siết chặt nắm , luống cuống xỏ dép vào, cúi thấp đầu, vội vàng thả đôi dép mới trong tay xuống.
“Chị Trình Trình, cháo sắp chín rồi… Em… ra ngoài trước đây.”
Đi ra ngoài quên đường, quả nhiên đầu đập vào khung cửa, vang lên một tiếng “cộp”.
Cậu ấy che đầu lui về sau một bước, tôi vội vàng đi qua .
Nếu Chu Khởi này vì tôi mà bị sao, chắc Chu Chi Ngôn sẽ lăng trì xử tử tôi mất.
“Bỏ tay ra để chị xem một chút.”
Cái trán tím bầm.
Tôi khẽ đụng vào: “Không sao chứ? Có đau không?”
Chu Khởi tủi thân tôi, đôi mắt đẹp ngân ngấn lệ, cậu ấy nũng: “Đau…”
Giọng điệu nỉ non như trách móc khiến tim tôi hơi ngứa ngáy.
Đáng chết mất!
Trong nhà không có thuốc, tôi đành phải luộc trứng gà để lăn trán cho cậu ấy.
Chu Khởi vô cùng ngoan ngoãn, bảo ngồi thì lập tức ngồi xuống, tôi ngồi đối diện đôi tai đỏ hồng, đôi mắt cụp xuống, lông mi cong dài của cậu ấy.
Sắc đẹp mê người, suýt quên hỏi những lời hôm qua cậu ấy .
“Hôm qua em với Chu Chi Ngôn là chúng ta đang nhau?”
Lời vừa dứt, lông mi cậu ấy rung lên hai lần, đầu không ngừng gục xuống dưới, sau đó nhỏ giọng đáp một câu: “Vâng.”
Tôi mái tóc mềm mại của cậu ấy, cảm giác lòng bàn tay hơi ngứa ngáy.
Ngoan thật đấy!
Chu Khởi thẹn thùng : “Chị Trình Trình, hôm qua chúng ta…. hôm qua… là nụ hôn đầu của em.”
Tôi có cảm giác muốn phạm tội, em trai này quá đơn thuần!
Bạn thấy sao?