Trong khoảng thời gian này Tống Ngữ Thi liên tục tìm tôi sự.
“Lê Lê, sao cậu có thể đê tiện như ! Cậu rõ ràng biết Đoạn Trạch những chuyện đó là vì thích cậu, sao cậu nỡ hủy cuộc đời ấy?”
Tôi còn chưa kịp gì, Trần Duyệt, từng tố cáo Tống Ngữ Thi bắt nạt quấy rối ấy trước đây đã đỏ mặt đứng ra mắng ta: “Ai đê tiện hơn ai chứ? Cậu cho rằng người thương tích là thích, thì chúc cậu sau này gặp toàn những người đàn ông thích cậu như nhé!”
“Mày muốn chết à!” Hai thân của Tống Ngữ Thi đồng loạt đứng ra, trừng mắt chúng tôi.
Tôi kéo Trần Duyệt ra sau tôi, khiêu khích đáp trả: “Ai muốn chết chứ? Đừng chỉ thôi! Có gan thì ra tay đi? Mấy người đúng là giống như một đàn ruồi bâu quanh một đống phân đuổi theo tôi, cứ nghĩ tôi muốn gì đống phân đó đó chỉ là suy nghĩ của ruồi thôi biết không? Tôi ngoài cảm thấy ghê tởm thì thật sự không biết phải gì với mấy người?”
“Lê Lê, đủ rồi đấy! Cậu kiêu ngạo cái gì chứ? Ngoài việc có thể thi mấy điểm ra thì có gì đáng để khoe khoang.”
“Thật ra tôi càng không thể hiểu nổi suy nghĩ của phân, tôi cũng không thể giải thích với phân, vì nó chỉ là một đống chất thải. Cậu không còn là học sinh lớp chúng tôi nữa rồi, bảo mấy con ruồi của cậu khiêng cậu đi nhanh đi không?”
“Thứ nhà quê, suốt ngày chỉ biết đến phân với nước tiểu.”
“Ai là phân thì người đó sốt ruột chứ!” Trần Duyệt thò đầu ra mắng lại.
“Mày!”
“Nếu còn đến phiền chúng tôi nữa, chúng tôi sẽ gọi bảo vệ!” Trần Duyệt xắn tay áo định đi.
Tống Ngữ Thi dậm chân, tức giận dẫn theo hai con ruồi kia đi mất.
Khi kết quả xử của Đoạn Trạch và mấy tên lưu manh kia đưa ra, đã đến học kỳ một lớp 12 rồi.
Đoạn Trạch có nhiều tội danh như cản trở tư pháp công chính, người thương tích.
Vài tên lưu manh kia, vì số tiền trong túi tôi, thuộc về tội cướp giật trên năm nghìn tệ, lại còn thương tích.
Trong số mấy người, kẻ bị phán thấp nhất là ba năm, cao nhất là bảy năm.
Đoạn Trạch bị phán năm năm.
Đủ rồi, sống lại một đời, tuy ta ngu ngốc tôi khá sợ ta nhớ lại kiếp trước, có thông tin tiên tri.
Nếu ta khá lên, tôi còn thu dọn ta thế nào?
Bây giờ ta vào tù là vừa đẹp.
Tôi cũng thu xếp tâm trạng, chuyên tâm học hành.
Nhưng ruồi thì quá nhiều, đuổi không đi , Tống Ngữ Thi giống như một đống chất thải đầy mùi hôi thối thu hút những con ruồi đó vì ta mà xông pha liều chết.
Một tin đồn nổ ra trên diễn đàn.
Trong đó có rất nhiều ảnh nóng của tôi đã qua chỉnh sửa bằng PS.
Một trong những thân của Tống Ngữ Thi là Tạ Bác Văn tuyên bố tôi đã ngủ với ta.
Nói có sách mách có chứng, còn nếu không thấy rẻ thì đối diện với một con quái vật như tôi cũng không ngóc đầu lên .
Tôi đi trong trường đều có người chỉ trỏ.
Quả nhiên là ruồi, ngay cả việc hạ tiện như truyền bá tin đồn nhảm nhí cũng .
Chúng còn tụ tập lại đặt biệt danh cho tôi, tôi là “Năm chục tệ”, chỉ cần năm chục tệ là có thể ngủ .
Tôi đi đến trước mặt hai nam sinh đang chuyện: “Có thật không?”
Hai người này cũng là người trong nhóm em của Tống Ngữ Thi.
Những gã đàn ông miệng lưỡi trơn tru khi đối mặt trực diện với tôi thì chỉ biết lắp bắp.
Tôi có thể không quen chúng, lập tức báo cảnh sát ngay tại chỗ. Tôi tôi là học sinh trường Nam Khê, tôi có thể đã bị cưỡng hiếp trong trạng không biết gì, đối phương còn chụp ảnh rồi đăng lên diễn đàn của trường, tôi muốn chết.
Tôi muốn nhảy từ trên lầu của trường xuống.
Bạn thấy sao?