Trùm Trường Tra Nam, [...] – Chương 5

"Trường chúng tôi tồn tại là để mọi người học hành đàng hoàng, nỗ lực học tập, thậm chí đối với những học sinh gia đình bình thường, là để giúp các em thông qua học tập, thông qua con đường thi đại học để thay đổi tương lai, chứ không phải ở đây cùng cậu mỗi ngày chuyện. Nếu hôm nay tôi không xử lý chuyện xảy ra với Lê Lê thì có phải ở những góc khuất mà chúng tôi không thấy, các người còn vô số trò như , đi quấy rầy một học sinh bình thường đang nỗ lực phấn đấu không?”"

6.

Cô giáo , camera giám sát nhanh chóng lấy ra.

Kiếp trước, vì chuyện thư , tôi bị cả lớp trêu chọc rất lâu. Mọi người đều Đoạn Trạch thích tôi, một tí là lại trêu chọc tôi.

Nhưng lần này, hình ảnh camera giám sát hiển thị, người bị trêu chọc đã biến thành Đoạn Trạch và Tống Ngữ Thi.

Mọi người gọi Đoạn Trạch là chàng si , bảo ta diễn lại một màn hùng cứu mỹ nhân, vì mà không màng tất cả.

Mỗi lần ta đều bị đến đỏ mặt, thậm chí còn ném sách, đạp bàn.

Nhưng bản tính con người là , ta phản ứng càng lớn thì càng có nhiều người tìm ta để giải trí.

Cuối cùng, ta vì chuyện này mà đánh nhau với học mấy lần bị kỷ luật.

Tống Ngữ Thi cũng chẳng khá hơn là bao.

Những mẩu giấy ta dùng để sỉ nhục tôi đã bị Lưu giao cho chủ nhiệm lớp, còn liên hệ với giáo vụ.

Cộng thêm chuyện thư , cùng với nhiều học từng bị Tống Ngữ Thi trêu chọc ác ý, từng người một đứng ra tố cáo ta.

Cuối cùng, trường học chịu nhiều áp lực, đã điều ta đến lớp thường.

Điều này khiến những người ở lớp thường vô cùng tức giận, sau khi biết chuyện thư , ta vừa đến lớp đó, đã bị mọi người chế giễu: “Sao thế? Lớp chúng tôi là nơi tiếp nhận trà xanh à? Người lớp chúng tôi không thích giỡn đâu nhé! Lớp chúng tôi cũng có người học giỏi, không phải chúng tôi cầu xin đến đâu nhé! Là tự khóc lóc van xin đến đấy nhé.”

Những người tốt của ta biết chuyện, tan học định đi tìm mấy học đó chuyện.

Nhưng nghĩ đến chuyện Đoạn Trạch đánh nhau bị thông báo phê bình, kỷ luật, cuối cùng ta chỉ biết nhịn nước mắt kéo những người tốt của mình lại.

7.

Tuần đầu tiên Tống Ngữ Thi chuyển đi, Đoạn Trạch vẫn không từ bỏ việc quấy rầy tôi.

Anh ta vẫn giống như kiếp trước, kiên trì theo đuổi tôi.

Anh ta viết lại thư cho tôi, rằng ta có cảm với tôi.

Anh ta nhét hoa hồng vào ngăn bàn tôi, dán nhãn dán hình trái tim lên bàn học của tôi, để trà sữa.

Tôi vứt đi thì ta lại mua.

Tôi không rõ cơ của ta kiếp này là gì, là để chọc tức Tống Ngữ Thi hay chỉ đơn giản là muốn trả thù tôi?

Nhưng tất cả đều không quan trọng, vì tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc cứ trốn tránh mãi.

Tôi muốn cho bọn họ biết, rác rưởi thì nên ở trong thùng rác.

Đoạn Trạch lại nhân lúc giờ nghỉ trưa không có ai trong lớp, cố nhét bó hoa vào tay tôi.

Tôi giả vờ không hiểu : “Có ý gì?”

“Theo đuổi cậu chứ gì! Bạn học Lê chỉ biết học, như mà cậu cũng không ra à?”

Tôi buông tay, bó hoa rơi thẳng xuống đất, cong môi chế giễu: “Cậu cũng xứng!”

“Chết tiệt! Con mẹ nó cậu ngông cuồng cái gì!” Anh ta đá văng bó hoa ra, rất nhanh lại giả lả : “Không sao, thiếu gia thích độ khó cao.”

Thế sao?

Vậy thì đừng tôi thất vọng nhé! Tôi còn chờ đưa cậu vào lò đốt rác nữa cơ!

8.

Nhà tôi tuy đã nhà ở thành phố này.

Nhưng vẫn hơi xa trường, hơn nữa bố mẹ tôi phần lớn thời gian đều phải ca đêm.

Vì an toàn, tôi vẫn chọn ở ký túc xá.

Mỗi tuần trường sẽ cho học sinh nghỉ học nửa ngày vào buổi chiều.

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...