Nhưng cơm mềm của ông này không dễ ăn như .
Anh ta bị chơi đến nỗi phải vào viện mấy lần, lại không có cách nào với người ta, vì ta tự nguyện.
Người bên dưới hỏi tôi có muốn tìm người ra tay mạnh hơn nữa để ép ta đánh nhau không, như thời gian ra tù sẽ muộn hơn.
Tôi nhẹ nhàng lắc đầu từ chối.
Vào tù là chuyện quá hời rồi!
Làm gì có chuyện dễ dàng như ?
Tôi còn chờ ta đích thân nếm thử nỗi đau bị lửa thiêu chết của tôi cơ.
Nhưng tôi cũng không bỏ qua mụ điên kia.
Gần đây mụ ta luôn tìm cách báo thù tôi.
Chủ yếu là tôi quá bận, bận kiếm tiền, không có thời gian tiếp đón mụ ta tử tế.
Bây giờ cũng gần rồi.
Không phải muốn kiếm tiền sao?
Tôi cho cơ hội này, Tống Ngữ Thi, phải nắm bắt cho tốt đấy!
16.
Cô ta thích chơi trò em, để em ra mặt thay mình, giúp mình kiếm tài nguyên.
Vì tôi đã tặng cho ta một ông lớn.
Một tên ăn cơm mềm trong giới thương trường, tìm một phú bà giàu có hung dữ, vẫn không an phận, đi khắp nơi lừa những trẻ không biết gì rằng mình vẫn còn độc thân.
Đến khi mọi chuyện vỡ lở, lại đổ hết lên đầu các trẻ.
Sau đó phú bà kia trút hết cơn giận lên người các , rồi lại tiếp tục sống hạnh phúc bên ông ta.
Ha ha!
Tôi bảo bè tổ chức một buổi tiệc, để Tống Ngữ Thi gặp ông lớn của mình.
Tống Ngữ Thi trông trong sáng và xinh đẹp.
Hai người như lửa gần rơm, tuyên bố với bên ngoài là em khác cha khác mẹ.
Rất nhanh sau đó phú bà kia đã biết chuyện, dẫn người đến quán bar.
Tống Ngữ Thi trợn mắt : “Có một số người phụ nữ thật phiền phức, lòng dạ lại hẹp hòi, cho nên tôi không thích chơi với phụ nữ, càng đáng sợ hơn phụ nữ bình thường là những người phụ nữ vừa già vừa xấu.”
Phú bà tức đỏ cả mắt, trực tiếp lột sạch quần áo của em này.
Không biết đã đập vỡ bao nhiêu chai rượu.
Tống Ngữ Thi cũng không phải dạng vừa, mặt bị hủy dung, ta tìm một nhóm em đến náo loạn, cắn chết chỉ là tốt với ông lớn kia.
Phú bà phải đối mặt với lần đầu tiên vào tù trong đời.
Ông lớn ăn cơm mềm cũng bị nhà phú bà trả thù, đuổi khỏi Nam Thành, còn bị đánh gãy một chân, từ đó chỉ có thể sống bằng nghề đi thu gom phế liệu.
Mất đi khuôn mặt xinh đẹp, đám em kia như đột nhiên biết ta là phụ nữ chứ không phải em, dần dần xa lánh ta.
Tống Ngữ Thi không chịu cú sốc này, tìm mọi cách muốn phẫu thuật thẩm mỹ để phục hồi nhan sắc.
Nhưng phú bà ra tay quá tàn nhẫn, dù có tiêu hết tiền tiết kiệm cũng chỉ trông như người máy.
Còn khoản bồi thường đáng lẽ phải trả cho ta, người nhà phú bà chỉ dùng một thái độ “Dây dưa.”
Ngay khi ta đường cùng, người em tốt tuyệt vời của ta, Đoạn Trạch, đã ra tù.
17.
Đoạn Trạch thấy Tống Ngữ Thi thảm như , cho rằng có liên quan đến tôi, muốn tìm tôi đối chất.
Đáng tiếc đã bị vệ sĩ của tôi chặn lại, với ta rằng, không phải con mèo con chó nào cũng có thể gặp Tổng giám đốc Lê.
Vì ta bắt đầu tức giận phấn đấu, muốn dựa vào nỗ lực để kiếm tiền, đánh bại tôi trên thương trường.
Nhưng còn cơ hội nào nữa?
Những năm ta ngồi tù, thời thế đã thay đổi chóng mặt.
Hơn nữa ta muốn lật tôi cũng không có vốn, bố mẹ ta đều bỏ trốn rồi.
Nói gì đến phát tài, ta ngay cả cuộc sống cơ bản cũng khó mà đảm bảo.
Còn Tống Thi Ngữ cũng không nơi nương tựa, thật đáng thương, hai người nương tựa vào nhau.
Bạn thấy sao?