Kiếp này ông chủ nhà máy này lại dùng lại chiêu cũ, chỉ là bố mẹ tôi không có áp lực kinh tế, không còn tiếp tục chịu đựng nữa, trực tiếp từ chức.
Anh ta dựa vào cái gì?
Có tư cách gì mà giỡn cuộc đời tôi như , còn cuối cùng không biết xấu hổ bắt tôi chuộc tội cho Tống Ngữ Thi?
Tôi chuộc bố .
Tôi lập tức đến cục lao tố cáo họ vi phạm luật lao .
Và tìm quan hệ, lật lại nhiều vấn đề từ khi nhà máy mở đến giờ, như phòng cháy chữa cháy, xử lý thương tích lao , thuế má, v.v.
Bây giờ tôi có nhiều nhất chính là thời gian và tiền bạc.
Có tiền đúng không?
Thích giỡn người khác đúng không?
Tôi sẽ cho chơi cho đã.
Cổ phiếu, quỹ đầu tư và các khoản đầu tư khác trong tay tôi vào năm thứ hai đại học, đã khiến tài sản của tôi đạt đến mức không thể ước lượng.
Tôi nắm bắt thời cơ phát triển của internet và bất sản, tung hoành ngang dọc trên thị trường vốn.
Khi Đoạn Trạch còn chưa ra tù, tôi đã dùng tiền bạc và quan hệ tuyệt đối, khiến nhà ta và người họ hàng đã giúp ta điều ác năm đó sản.
Bố mẹ ta cũng đoán là do tôi , nhiều lần tìm người trung gian đến chuyện hòa giải.
Tôi chỉ một câu: “Chỉ cần còn Đoạn Trạch, tôi và các người sẽ không đội trời chung.”
Họ cho rằng tôi hẹp hòi, chuyện năm đó, Đoạn Trạch đã phải trả giá, đến bây giờ vẫn chưa ra tù tôi vẫn không buông tha.
Nhưng trước thực lực tuyệt đối, không ai dám thực sự đối đầu với tôi.
Bố mẹ ta ngành nào, cũng sẽ có người cản trở.
Cuối cùng không còn cách nào khác, mãi đến khi mẹ ta mang thai đứa thứ hai, cả nhà họ mới chuyển đi.
Bố ta đích thân đến tìm tôi, rằng họ muốn phấn đấu thêm vài năm vì đứa trẻ, sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa.
Bố Đoạn Trạch là người rất coi trọng lợi ích, năm đó tôi và Đoạn Trạch ở bên nhau, ông ta rất coi thường tôi, hiếm khi cho tôi sắc mặt tốt.
Kết quả là sau khi sản, tôi trả một phần nợ cho họ, ông ta gặp lại tôi, như một đóa hoa loa kèn.
Tôi : “Tổng giám đốc Đoạn gì , từ đầu đến cuối tôi chỉ hận một người thôi! Chỉ cần mọi người không xen vào chuyện của người khác thì có thể sống yên ổn.”
Ông ta hiểu ý tôi, vội vàng đưa vợ con rời khỏi Nam Thành.
Đoạn Trạch trong tù đột nhiên trở nên tích cực hướng lên, cố gắng tranh thủ giảm án, còn luôn tìm cách nhờ người mang tin muốn gặp tôi.
Tôi đi gặp ta một lần, ta vô cùng kích : “Tiểu Lê, em còn sống! Em còn sống! Thật tốt quá! Em hận phải không?”
Tôi lập tức hiểu ta muốn gì, đầy mong đợi: “Anh về rồi à? Thật tốt quá! Nếu không thì chẳng vui chút nào.”
Trong mắt ta có chút sợ hãi, lùi lại phía sau : “Tiểu Lê, oan oan tương báo đến bao giờ mới hết!”
Đến lúc chơi chết rồi thì hết.
Người trong tù đều không phải người tốt lành gì, thân hình nhỏ bé của Đoạn Trạch, không biết có chịu đựng không.
Cảm giác bị lửa thiêu sống thật khó chịu.
Nhưng cũng không tiện trực tiếp phóng hỏa đốt ta trong tù.
Nhưng may là có thể hơi tăng nhiệt độ lên một chút.
Vì Đoạn Trạch, trong tù, lúc nào cũng bị những tên tù nhân có tính không tốt lấy nước sôi dội.
Kiếp trước trong trận hỏa hoạn đó, ta nhảy cửa sổ trốn thoát, chỉ bị bỏng nhẹ.
Kiếp này tôi xem ta trốn thế nào.
Những ngày sau đó của Đoạn Trạch, chỉ cần xuất hiện ở nhà ăn là sẽ bị dội nước nóng, buổi tối ngủ, thậm chí có tù còn lấy nước sôi dội ta.
Đến sau này nhà tù đó thực sự không còn cách nào khác, đành không để nước sôi, chỉ để nước ấm.
Không có nước sôi, vẫn còn nắm , đi trên đường đột nhiên bị người ta kéo vào góc đánh cho một trận.
Anh ta đổi phòng giam vẫn bị đánh như thường.
Cuối cùng không còn cách nào khác, ta chọn cách lấy lòng hai ông có sở thích đặc biệt.
Bạn thấy sao?