Nghe trường nam sinh bên cạnh xuất hiện một “trùm trường”, đánh nhau rất ác liệt.
Chuyện này không thể coi thường, lỡ đâu đánh hỏng người thanh mai trúc mã yếu đuối của tôi thì sao?
Tan học, tôi tức tốc chạy đến trường của ấy.
Vừa hay bắt gặp một cảnh bạo lực học đường.
Trong con hẻm nhỏ, có tiếng người :
“Ai cho cậu gan lớn như , viết thư cho Giang Mạt?”
Hả?
Sao giọng này lại quen thuộc đến thế?
Tôi ngó đầu qua, kinh ngạc há hốc miệng.
Sao “trùm trường” lại là ấy?
1
Từ ngày Tư Tự chuyển đến khu của chúng tôi, ấy đã do tôi “bảo kê”.
Anh ấy ngoan ngoãn, trầm tĩnh, trông giống như một bé nhỏ.
Mấy đứa lớn trong khu thường xuyên bắt nạt ấy.
Hôm đó, tôi đang chơi trong hố cát ở khu nhà.
Nhìn thấy Đại Tráng dưới lầu đang đẩy ấy, mà ấy lại không biết phản kháng.
Cơ thể nhỏ xíu loạng choạng rồi ngã xuống đất.
Tôi cầm xẻng lao lên.
“Không bắt nạt nhỏ!”
Tôi và Đại Tráng đánh nhau một trận.
Anh ấy bị tôi đánh đến thảm .
Còn váy công chúa của tôi thì bị rách một lỗ to.
Tôi “oa oa” khóc lớn.
Tư Tự nắm tay tôi, lau nước mắt cho tôi.
Giọng mềm mại non nớt:
“Đi nào, tôi đưa cậu về nhà.”
Mẹ tôi từng , đứa bé mới chuyển đến bên cạnh trông rất đẹp.
Tôi kỹ, quả thật là thế.
Da trắng thật, đôi mắt to còn đẹp hơn búp bê của tôi.
Tôi lập tức nín khóc, nắm tay ấy đi về.
Từ đó, hai chúng tôi luôn kè kè bên nhau.
Hễ ai bắt nạt ấy, tôi đều đứng ra bảo vệ.
Nhưng bây giờ, tôi bị cảnh tượng trước mắt cho choáng váng.
Trong con hẻm chật hẹp.
Tư Tự dùng một tay túm cổ áo một nam sinh, đẩy mạnh cậu ta vào tường.
Giọng lạnh lùng sắc bén:
“Ai cho cậu gan lớn như , viết thư cho Giang Mạt?”
Người kia run rẩy áp sát tường.
Tôi chưa bao giờ thấy một Tư Tự nguy hiểm như thế, không kìm hét lên kinh hãi:
“Tư, Tư Tự?”
Anh ấy quay đầu lại, ánh mắt hung dữ vẫn chưa kịp che giấu.
Khác hoàn toàn với dáng vẻ dịu dàng thường ngày.
Tim tôi khẽ run.
Chẳng lẽ, “trùm trường” mà họ —
Lại chính là ấy?
Chỉ thấy Tư Tự buông tay, bước nhanh về phía tôi.
“Mạt Mạt, sao cậu lại đến đây?”
“Không phải đã bảo em đợi ở cổng trường sao?”
Trường chúng tôi cách nhau hai con phố.
Mỗi lần tan học, tôi đều đứng đợi ấy đến đón rồi cùng nhau về nhà.
Nhưng nếu hôm nay tôi không đến, sao có thể chứng kiến cảnh tượng đầy kịch tính này?
Tôi ấy từ trên xuống dưới, dò xét hỏi:
“Nghe trường các xuất hiện một ‘trùm trường’, đánh nhau cực kỳ ác liệt.”
Tư Tự đưa tay đón lấy cặp sách của tôi, khoác lên vai một cách tự nhiên.
“Chỉ là tin đồn thôi, xã hội văn minh, ai còn đánh nhau nữa chứ?”
Nói dối!
Tôi chỉ vào nam sinh đang ngồi bệt trong con hẻm.
“Thế vừa nãy gì trong đó?”
Tư Tự ngoái đầu lại, ánh mắt lạnh lùng như đang một đống rác.
Sau đó, ấy quay người, vòng tay qua vai tôi.
“Cậu ta à, cậu ta hỏi một bài tập.
Anh vừa giải thích xong, cậu ta phấn khích đến mức muốn quỳ lạy .”
Tôi trợn to mắt: “Sao có thể chứ?”
Anh ấy nhún vai: “Mạt Mạt, em không tin à?”
Ừm, không phải không tin.
Tư Tự từ nhỏ đã là “học bá”.
Đánh nhau vốn là chuyện tôi hay , không phải ấy.
Nhưng cảnh tượng vừa rồi vẫn quá đáng nghi.
Khi tôi còn đang suy nghĩ, ấy đã giục:
“Thật mà, thật mà, đi thôi, nóng quá, dẫn em đi mua kem.”
Tư Tự từ khi vào cấp hai, chỉ qua một mùa hè đã cao hơn hẳn một đoạn.
Khoác vai tôi trông cứ như bế một gà con.
Nhìn ấy bây giờ, đang xếp hàng mua kem, chiều cao nổi bật như hạc giữa bầy gà.
Bên cạnh còn có mấy lén lút chụp ảnh ấy.
Tôi chợt có cảm giác tự hào kiểu “nhà có con mới lớn”.
Trên đường về, tôi vừa liếm kem socola vừa lên mặt giáo dục ấy.
“Tư Tự, không bắt nạt học ở trường, biết chưa?”
Anh ấy ăn kem dâu, mơ hồ đáp một tiếng “Ừm.”
“Càng không bắt nạt con !”
Anh ấy tôi một cái, : “Biết rồi.”
Tôi rất hài lòng, cảm thấy đứa trẻ này chưa đi lệch đường.
Đang ăn dở cây kem, nó bỗng bị ấy cầm lấy.
“Ê, em còn chưa ăn xong mà!”
Anh ấy đưa cây kem dâu trong tay mình cho tôi.
“Thử cái này đi.”
Hồi nhỏ, mỗi khi ăn món ngon, chúng tôi hay đổi cho nhau.
Nhưng giờ lớn rồi, hành này có gì đó không ổn.
Nhìn ấy đã liếm một miếng, vẻ mặt hài lòng nhắm mắt thưởng thức, tôi nghĩ có đòi lại cũng muộn rồi.
Thôi , hồi nhỏ còn ngủ chung giường mà.
Anh em thì có gì đâu!
2
Về đến nhà, xong bài tập, tôi lại chạy sang nhà ấy xem phim.
Bố mẹ Tư Tự thường xuyên đi công tác, không ai quản ấy xem TV hay không, hoàn toàn dựa vào sự tự giác, mà thành tích vẫn luôn đứng đầu.
Tôi cuộn mình trên chiếc sofa da thật nhà ấy, thoải mái đến không muốn nhúc nhích.
Tư Tự cắt sẵn hoa quả, lấy thêm đồ ăn vặt, bóc ra, ngồi xuống bên cạnh tôi.
Chúng tôi chọn một bộ phim khoa học viễn tưởng, xem cực kỳ say mê.
Cốt truyện đang đến đoạn cao trào, nam chính bị trúng đạn, để lộ thân trên săn chắc, nữ chính đang giúp ta lấy viên đạn ra.
Khung cảnh im lặng, nam nữ chính ngẩng đầu nhau, bầu không khí bắt đầu nóng lên đầy mập mờ.
Nam chính bất ngờ vòng tay qua cổ nữ chính, kéo ấy lại và hôn.
Tôi đang xem rất nhập tâm thì Tư Tự đột nhiên che mắt tôi lại.
Tôi cực kỳ bất mãn, hét lên với ấy:
“Tư Tự! Anh gì thế?
“Mau bỏ tay ra! Em không thấy gì cả!”
Anh ấy dùng sức khá mạnh, tôi nắm lấy ngón tay ấy mà kéo mãi không ra.
Tư Tự bị đau.
Khó khăn lắm tôi mới thấy chút ánh sáng.
Anh ấy lại vòng tay qua cổ tôi, ép đầu tôi vào ngực ấy.
Mặt tôi dán lên ngực ấy, không thoát ra , chỉ nghe thấy âm thanh nam nữ chính đang hôn nhau trong phim.
Còn cả tiếng tim ấy đập như trống trận.
“…”
Không lẽ… ấy ngại sao?
Cuối cùng, ấy thả tay ra.
Trên màn hình lớn, nam chính cũng vừa buông nữ chính ra.
Tôi trừng mắt ấy: “Tất cả là tại ! Em không xem gì cả!”
Anh ấy lạnh lùng liếc tôi một cái: “Không phù hợp với trẻ con.”
Cái gì mà không phù hợp với trẻ con chứ!
Tôi lớn thế này rồi mà!
Tôi mỉa mai ấy:
“Nhát gan quá, đến cả cảnh hôn cũng không dám xem!”
Ánh mắt ấy dao :
“Anh có xem.”
“Thế tại sao lại không cho em xem?”
“… Được rồi, không xem.”
“Anh không xem, tai đỏ cái gì?”
“…”
Tư Tự á khẩu.
Anh ấy cầm đĩa trái cây lên, xiên một miếng lê thơm và đưa cho tôi.
“Là lỗi của , ăn đi, nguôi giận nào.”
3
Sáng hôm sau đi học, cùng bàn kể tôi nghe một tin đồn.
“Giang Giang, hôm qua trùm trường nam bên cạnh bị người ta xử lý thê thảm.”
“Thật không?”
Tôi rất tò mò không biết ai là người chính nghĩa đó.
Bạn tôi mở album ra, tìm một tấm ảnh và chỉ cho tôi xem.
“Đây này, là ấy, bóng lưng thôi đã đẹp trai rồi!”
Tôi kỹ, chẳng phải Tư Tự sao?
Mà trong lòng ấy còn đang ôm tôi nữa!
Tôi lắp bắp hỏi ấy:
“Anh, ấy chính là trùm trường đó à?”
Bạn tôi lườm tôi một cái.
“Đây là người chính nghĩa mà cậu đang đấy!”
Tôi không giấu nổi sự kinh ngạc.
Tư Tự từ bao giờ mà giỏi thế?
Lại còn dám đấu tay đôi với trùm trường?
Tan học, sự tò mò trong tôi trỗi dậy mãnh liệt.
Tôi ép hỏi ấy về chuyện hôm qua.
“Tư Tự, mau, tại sao lại xử lý cậu ta?”
“Chán, không muốn .”
Được rồi, rồi, bây giờ ấy cũng bắt đầu có bí mật riêng với tôi rồi.
Bắt đầu có những tâm sự riêng tư.
“Anh không? Nói không hả?”
Tư Tự sợ nhột, ấy cứ trốn qua trốn lại, không dám phản kháng, mặt đỏ bừng lên.
Bất ngờ, ấy nắm lấy cổ tay tôi, ép tôi vào tường.
Thở không đều mà :
“Được rồi, rồi, cho em.”
Tôi dựng thẳng tai lên, mong chờ một câu chuyện thú vị.
Không nhận ra rằng lúc này khoảng cách giữa chúng tôi quá gần.
Tư Tự buông tôi ra, đưa tay lên che miệng ho khẽ.
“Cậu ta định gửi thư cho em.”
Tôi sững người.
Gì cơ? Gửi thư cho tôi?
“Chỉ vì chuyện nhỏ như thế mà định đánh cậu ta à?”
Anh ấy liếc tôi, giọng điệu không mấy vui vẻ:
“Thế vẫn chưa đủ sao?”
Đủ, quá đủ rồi.
Nói ra tôi còn cảm thấy mất mặt.
Một lúc sau, tôi lại thở dài cảm thán:
“Haizz, tôi còn chưa từng nhận thư nào, Tư Tự, chặn đứng duyên phận của tôi rồi.”
Anh ấy hừ lạnh:
“Loại người đó, chữ viết như gà bới, có gì mà xem.”
Hả?
Nghe ý này, chẳng lẽ ấy đã xem qua rồi?
Chàng trai chính trực của tôi, sao giờ lại bắt đầu xem trộm chuyện riêng tư của người khác?
Tôi hỏi: “Trong thư viết gì?”
Mặt ấy thoáng lúng túng, giọng không tự nhiên:
“Quên rồi.”
Hừ, tôi không tin.
Tôi xòe tay ra trước mặt ấy.
“Thư đâu? Có phải ở chỗ không?”
“Không có, bắt cậu ta ăn rồi.”
Tôi: “…”
Tư Tự thấy tôi không gì, nghĩ rằng tôi còn đang giận.
Bất ngờ nắm lấy đầu ngón tay tôi, áp cằm lên đó.
Đôi mắt ướt át, chớp chớp tôi.
“Là lỗi của , Mạt Mạt đừng giận nữa, không?”
Cả người tôi tê rần, tim như lỡ một nhịp.
Nhanh chóng rút tay về, giấu ra sau lưng và nắm chặt lại.
“Lần sau không như nữa!”
4
Ban đầu, tôi cũng không để ý chuyện này, thật trùng hợp.
Trường ấy tổ chức trận đấu bóng rổ.
Tư Tự bảo tôi đến cổ vũ cho ấy.
Trời quá nóng, tôi chẳng muốn ra ngoài.
Nhưng không chịu nổi màn kể khổ của ấy.
“Người ta ai cũng có mang nước cho, chỉ có là không có…”
“Thế tự mua đi, em chuyển khoản cho.”
“Mạt Mạt, trong đội bóng rổ chỉ có mỗi là ‘chó độc thân’, ngày thường bọn họ , nhịn .
“Nếu đến trận đấu mà cũng không có nào đến cổ vũ cho , thật không biết bọn họ sẽ trêu kiểu gì…”
Bộ dạng đáng thương hết sức.
Cứ như thể tôi chỉ cần thêm một chữ “không” thôi là ấy sẽ khóc ngay tại chỗ.
“Thế thì không thể nhịn !
“Dám coi thường em của tôi, chính là coi thường Giang Mạt này!”
Đến ngày thi đấu, tôi cố ý trang điểm thật xinh đẹp, mặc váy ngắn, đến để cổ vũ cho Tư Tự.
Kết quả vừa tới nơi, tôi thấy một đám con như đội cổ vũ, vừa nhảy vừa hò hét: “Tư Tự! Tư Tự!”
Tên nhóc này, lại lừa tôi nữa!
Từ xa ấy vẫy tay với tôi.
Khiến mấy xung quanh hét toáng lên.
Đã đến đây rồi, tôi đành ngồi xuống khán đài, định chờ trận đấu kết thúc sẽ tính sổ với ấy.
Tư Tự dáng người hơi gầy, cơ bắp rất đẹp.
Mỗi lần ấy bật nhảy, áo thi đấu lại bị kéo lên.
Vòng eo thon gọn khiến khán đài hét ầm lên.
Nhưng tôi đã quen rồi, chẳng có gì lạ.
Ánh mắt tôi bị thu hút bởi số 3 trên sân.
Cậu ấy cao ngang ngửa Tư Tự, da ngăm hơn một chút, đường nét gương mặt rất sắc sảo, ánh mắt lại toát lên vẻ kiêu ngạo.
Khi tranh bóng với Tư Tự, cậu ấy khẽ nhếch môi , đầy tính xâm lược.
Chậc, hấp dẫn ghê!
Giờ nghỉ giữa hiệp, Tư Tự đến chỗ tôi lấy nước.
Tôi ghé sát vào, thì thầm: “Ê, ê, bên đội kia số 3 tên gì ?”
Anh ấy cau mày tôi, không trả lời.
Tôi đẩy nhẹ ấy: “Anh có quen không? Cậu ấy đẹp trai ghê!”
Mặt Tư Tự lập tức lạnh tanh, bóp dẹp luôn chai nước.
Nghiến răng :
“Không quen.”
Nói xong quay lưng đi thẳng vào sân.
Tôi bị cơn giận vô lý của ấy cho ngơ ngác.
Không quen thì không quen, gì phải hung dữ thế?
Tôi còn chưa tính sổ với ấy chuyện lừa tôi cơ mà.
Hiệp hai, Tư Tự đánh bóng cực kỳ quyết liệt.
Chỉ cần số 3 cầm bóng, dù có xa thế nào, ấy cũng chạy đến cướp.
Nhìn chẳng khác nào có thù với cậu ta.
Kết thúc trận đấu, đội của Tư Tự giành chức vô địch.
Tôi thấy số 3 , vỗ vai Tư Tự và gì đó.
Nhìn thế này, đâu giống không quen biết?
Đợi Tư Tự thay đồ xong bước ra, số 3 cũng đi ngay sau ấy.
Tôi , bước tới chào hỏi:
“Chào đẹp trai, khỏe không?”
Số 3 ngẩn ra một chút, sau đó mỉm :
“Tư Tự, cậu giấu kỹ ghê! Bạn xinh thế này cơ à?”
Chưa kịp giải thích, Tư Tự đã lạnh mặt, vòng tay qua vai tôi, kéo đi thẳng mà không ngoái đầu lại.
Tôi vội quay đầu ra sau hét lớn:
“Này! Số 3! Anh tên gì ?”
Tư Tự lập tức bịt miệng tôi lại, gần như kẹp tôi dưới cánh tay, nhanh chóng lôi đi như trốn chạy.
Ra đến bên ngoài, tôi hất tay ấy ra.
“Anh gì thế? Quá bất lịch sự!”
Đang phát điên à?
Tôi còn chưa tính sổ với ấy đâu!
Nói dối tôi rằng không có ai cổ vũ, thế mấy cổ kia chẳng lẽ là diễn viên ấy về?
Đã , ấy còn tỏ vẻ tội nghiệp.
Chu môi hỏi tôi: “Em có phải thích cậu ta không?”
Tôi tức đầy bụng, lại không chịu nổi vẻ ngoan ngoãn của ấy.
“Ừm, cũng không phải thích, chỉ thấy cậu ấy đẹp trai, muốn quen một chút.”
Anh ấy đột nhiên dựa sát lại, khoảng cách gần đến mức khiến tôi không kịp phản ứng.
Gương mặt vừa vận xong, còn đỏ hây hây.
Đôi mắt sâu thẳm của ấy chằm chằm vào tôi.
“Anh còn đẹp trai hơn cậu ta, tại sao em không thích ?”
Gì cơ?
Câu hỏi này là sao chứ?
Tư Tự có đẹp trai cỡ nào thì tôi cũng quen mấy năm rồi.
Dù sao cũng phải đổi gió, ngắm chút gương mặt mới chứ!
Bất ngờ, ấy nắm lấy tay tôi, vẻ mặt buồn bã:
“Em đừng người đàn ông khác bằng ánh mắt như thế.
“Anh sẽ ghen đấy.”
Tôi: “…”
Điên rồi!
Chắc chắn là điên rồi!
Đầu ấy bị bóng rổ đập trúng hỏng rồi sao?
Sao tự dưng lại “trà xanh” thế này?
Bạn thấy sao?