Cảm ơn page Trà Xanh Cô Nương đã hỗ trợ raw NT 2, 3 cho tui nhe 😘😘
_________
NGOẠI TRUYỆN 1
Vào ngày tôi gặp cha mẹ Lục Trạc, ánh mặt trời vừa phải, vạn vật sống .
Trên đường đi, Lục Trạc điên cuồng tẩy não tôi: “Tây Tây, em đừng sợ nha, tuy nhà đều là cá ngựa đều là những con cá ngựa nhỏ tốt bụng dễ thương, sẽ không bao giờ mấy loại chuyện như ăn thịt người đâu, em đừng sợ nha".
Tôi buồn Lục Trạc bên cạnh: “Cuối cùng là em sợ hay là sợ đây hả. Anh đã điều này hơn chục lần rồi đó".
Lục Trạc cảm thấy bị tổn thương, có chút buồn bã, cúi đầu đáng thương : “Ở trong phim thấy đều là như á, chàng trai đưa về nhà, sau đó gia đình chàng trai thay đổi, còn muốn ăn thịt nữa. Cô sợ hãi nên đã chạy trốn và không bao giờ ở bên chàng trai đó nữa".
[Hic hic hic hic huhu, mình không thể chia tay với Tây Tây đâu, mình không thể sống thiếu Tây Tây ].
[Tây Tây đã đi rồi, Lục Trạc sao có thể sống ahhhh! Làm sao có thể sống đây! Sao mà sống đây! Sống, sống, sống ~].
Nghe tiếng than khóc bên tai, tôi nhịn , bịt miệng lại: "Không suy nghĩ lung tung nữa”.
Tai của tôi sắp điếc luôn rồi nè.
"Vậy...". Lục Trạc lo lắng .
"Cho dù có chuyện gì xảy ra, em cũng sẽ không bao giờ chia tay với ". Tôi và một cách rất chắc chắn.
Lục Trạc bình tĩnh : "Ồ".
[Yeah yeah yeah yeah yeah yeah yeah yeah yeah!].
[Tây Tây thật sự là mình đến mức không thể kiềm chế luôn mà! Lục Trạc! Mày thật sự đã tích đức tám đời rồi! Oh yeah!].
"Khà khà".
"Tây Tây, em cái gì thế?".
"Đâu có, bên ngoài có con cóc đang nhảy múa thôi á".
"Ở đâu, ở đâu , chỗ nào đâu, ở đâu á?".
Tôi cứ tưởng việc gặp cha mẹ Lục Trạc là chuyện cực kỳ nghiêm túc, đến khi đến nơi tôi mới nhận ra mình đã sai rồi.
"Lục Kiến Quốc! Anh lại đây cho em! Anh có thể bảo tụi nó đừng chuyện nữa không! Lỡ tụi nó phiền đến Tây Tây thì sao!".
Khi tôi vừa bước vào cửa, một giọng cực kì lớn đã truyền đến.
"Được, ! Để đi bảo bọn nhỏ đừng nữa!".
Trong phòng khách rộng lớn, một bóng người mặc vest đang chạy tới chạy lui trước một bể cá khổng lồ: "Xuỵt, đừng nhiều chuyện nữa, tụi con không nghe mẹ tụi con đang tức giận rồi sao?".
"Lát nữa nếu tụi con phiền đến chị dâu thì mẹ tụi con sẽ cầm dao xuống đó!".
Ngay sau đó, trong bể cá liền im lặng không hề phát ra âm thanh nào nữa. Người đàn ông mặc vest thở phào nhẹ nhõm.
"Cha". Lục Trạc .
“Không phải cha đã bảo tụi con đừng nữa rồi sao?”. Người đàn ông tức giận chống hai tay lên hông.
Lục Trạc bất đắc dĩ giơ tay lên: "Là con nè".
Người đàn ông quay đầu lại, không biết có phải là ảo giác của tôi hay không tôi thấy đôi mắt ông chợt sáng lên.
"Tây Tây à!".
Tôi vội vàng : "Chào ạ".
Người đàn ông vội vàng đáp lại, cực kỳ hăng hái: "Được rồi, rồi".
Sau đó ông quay người rồi điên cuồng chạy lên lầu: "Vợ ơi! Con dâu của em đến rồi kìa!!!".
"Con bé ở đâu, ở đâu, ở đâu thế!".
Một bóng người từ trên lầu vọt xuống, lập tức tìm kiếm gì đó khắp nơi.
Tôi thận trọng giơ tay lên: “Dì ơi, con ở chỗ này ạ”.
Một người phụ nữ với phong thái uy nghiêm lập tức chạy tới trước mặt tôi, một tay kéo lấy tôi: “Tây Tây đó à! Dì đã nghe đến tên của con từ lâu rồi, mà chưa có cơ hội gặp con, hôm nay cuối cùng dì cũng gặp con rồi. Trông con bé xinh xắn ghê chưa này, thật là một bé xinh đẹp mà!".
Tôi khen mà vừa mừng vừa lo: "Dì ơi, dì cũng rất xinh đẹp đó ạ".
Tôi nghe Lục Trạc mẹ đã bốn mươi rồi trông bà như đang ở độ tuổi đôi mươi .
"Hố hố hố, hihihi, nào có, nào có chứ, đi đi đi, để mẹ giới thiệu một chút về các thành viên trong gia đình mình nhé".
Mẹ hả? Tôi nháy mắt mấy cái.
Tôi đứng trước một bể cá to bằng sân bóng rổ, không biết từ lúc nào mặt những con cá ngựa đã dán đầy trước tấm kính.
"Tây Tây à, đây đều là các chị em của con, đến đây đi, từng người một giới thiệu bản thân đi".
Sau khi xong, dì liền gõ gõ vào bể cá trước mặt.
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng một màn giới thiệu bản thân có thể kéo dài đến tận ba tiếng đồng hồ như thế này.
Đôi mắt tôi dần dần chuyển từ ngạc nhiên sang đờ đẫn, và cuối cùng là tê dại.
"Tây Tây, con không nhớ cũng không sao đâu, chỉ là đám cá nhãi con này nghe hôm nay con tới, là dù sao cũng tới nên tụi nó muốn giới thiệu với con thôi, bây giờ đi ăn trước đã, đi ăn thôi".
Lúc ăn cơm, dì đối xử rất tốt với tôi, còn gắp cho tôi rất nhiều đồ ăn nữa.
Sau khi ăn xong, dì đột nhiên thần thần bí bí kéo tôi và Lục Trạc vào phòng.
"Tây Tây à, con có muốn xem phim không? Ở đây có một bộ phim rất hay, con và Lục Trạc xem vui vẻ nhé".
Tôi còn chưa kịp phản ứng thì cửa phòng đã đóng lại.
Tôi quay đầu lại Lục Trạc: “Lục Trạc, là cái gì…”.
Lời còn chưa dứt thì tôi đã nhận thấy mặt Lục Trạc đã trở thành một màu đỏ thuần túy?
Tôi bước tới, đang định hỏi lại cho rõ thì ngón tay tôi vô ấn vào thứ gì đó.
Những bức tranh trên tường từ từ mở ra.
《Khả năng sinh sản và nuôi con của cá ngựa》- Bản gia truyền.
NGOẠI TRUYỆN 2
Tôi chưa bao giờ biết cơ thể của Lục Trạc lại mềm mại và ngọt ngào như .
"Tây Tây, em, em tránh xa một chút không?". Lục Trạc nhỏ giọng khẩn cầu.
Tôi chớp mắt mấy cái, sự hứng thú xấu xa lan tỏa khắp cơ thể không kiểm soát , cơ thể tôi càng ngày càng tiến lại gần hơn.
Tuy là biết rõ tôi vẫn cố hỏi: "Tại sao chứ?".
Những ngón tay tôi trượt xuống cánh tay và nhẹ nhàng đặt chúng vào lòng bàn tay .
Hai chân tôi đặt phía trước, để lên hai đầu gối của : "Anh thích hả?". Cơ thể của Lục Trạc run lên, màu đỏ ngượng ngùng lan đến cổ, phần còn lại bị che dấu dưới cổ áo, hơi thở nặng nề".
Còn tôi lại phát hiện ra mình mà lại thực sự muốn vén quần áo của lên để xem bên dưới đỏ đến mức nào.
Tôi tiến đến gần , áp môi mình xuống: “Anh thích hông?”. Lục Trạc ngẩng đầu muốn hôn môi.
Nhưng khi đến gần, lại bị tôi tránh .
Ngón tay tôi cố lắm mới đỡ lấy cổ , hơi thở đan xen quấn quýt, nóng bỏng: “Anh thích hông á?”.
"Thích, rất thích".
Khóe mắt cũng đều đã đỏ hoe.
"Lục Trạc, biết không? Anh thật sự rất ngoan". Tôi nghĩ, mình chưa bao giờ là một ngoan ngoãn cả.
Bởi vì, khi đối mặt với Lục Trạc, ham muốn chiếm hữu của tôi đã lên đến đỉnh điểm.
Anh là của tôi và cũng chỉ là của tôi mà thôi.
Cái đuôi của ươn ướt, tôi tò mò vuốt ve từng tấc một, đuôi của rất nhạy cảm, hễ chạm vào đến đâu là sẽ run rẩy đến đó.
Tôi đã cố gắng giúp .
"Không, không cần đâu".
Bàn tay yếu ớt của Lục Trạc ấn vào tay tôi, vẻ mặt đau đớn.
Tôi dừng lại, cúi người xuống rồi nhẹ nhàng cắn vào tai : “Thật sự là không cần sao?”.
Cơ thể co lại như một quả bóng, lại bày hết mọi điểm yếu của mình đặt vào lòng bàn tay tôi.
Khắp nơi đều ẩm ướt, không biết từ lúc nào mà bên ngoài đã bắt đầu mưa, đất đai cũng trở nên ướt át hơn.
Độ ẩm trong phòng ngày càng tăng lên, không biết trong phòng đã phóng thích ra cái gì, chỉ biết là có mùi rất thơm.
"Lục Trạc, trong phòng có mùi gì thế?".
Hô hấp của Lục Trạc càng ngày càng nhanh, ngẩng đầu lên, yết hầu lăn lộn lên xuống, cố gắng nhớ lại mùi hương trong phòng.
"Quế, hoa quế, ưm".
Tôi véo thật mạnh vào phần đuôi của , ngẩng đầu kêu lên.
Tôi quỳ trên ghế sô-pha, trong lúc vô , đầu gối đã va vào điều khiển từ xa.
Cuộn phim vừa mới bị Lục Trạc tạm dừng vì xấu hổ giờ đã khởi lại.
Phải là phim rất hay.
Không chỉ có phiên bản tương tự mà còn có phiên bản nước ngoài nữa.
“Lục Trạc, chúng ta thử một chút đi”. Tôi thì thầm vào tai , đặt hình chiếu lên trên đầu: “Anh lên đi”.
Lục Trạc vừa mới thoáng qua nên đương nhiên sẽ không nguyện lại nữa, nghiêng đầu sang một bên.
"Tây Tây, đừng...".
Tôi nâng mặt lên, thưởng rồi cho một nụ hôn rồi hạ giọng: “Ngoan xíu nà, phải học tập chăm chỉ lên nhá”.
Lục Trạc rất đẹp, đôi chân rất dài, vòng eo thon gọn dẻo dai lại mềm mại, từng tấc cơ bắp đều đẹp đến mức hoàn mỹ, vạt áo đã bị tôi vén lên, làn da nóng bỏng bị tiếp với không khí lành lạnh còn có hơi ẩm ướt, vì không kịp đề phòng mà khiến cho những sợi lông tơ nổi lên.
"Đừng".
Lục Trạc "ưm" lên một tiếng.
Giọng nghe rất hay.
Dù tôi chưa có kinh nghiệm khả năng học hỏi của tôi lại rất tốt.
Tổng điểm là 100 thì tôi cũng học 98 điểm.
"Tây Tây".
"Tây Tây".
Giọng của Lục Trạc mỗi lúc một nhanh hơn.
Trong đầu tôi không còn chỗ nào cho những điều khác nữa, tất cả đều là .
Thậm chí tôi còn xấu hổ khi nghĩ về điều đó.
Nếu học sớm hơn một chút thì tốt rồi.
Cơ thể nóng bỏng như muốn đốt cháy hết không khí, đôi mắt ẩm ướt lại rất sáng, chiếc mũi phập phồng, đôi môi nóng lòng muốn nhếch lên.
Tôi sẽ ăn từ đầu đến đuôi, chắc cũng phải bằng lòng thôi, tôi nghĩ.
Nhưng mà, tôi không nỡ.
Tôi xấu xa quá.
Sóng biển lần lượt dâng cao, nhấn chìm từng lớp nước đang tràn vào bờ.
Gió biển đột nhiên nổi lên.
"Không, không ". Lục Trạc thở hổn hển, chống cự.
“Anh nhỏ giọng thôi, Lục Trạc”. Tôi khẽ mỉm , tác càng mạnh mẽ hơn: “Phòng bên cạnh là phòng của dì đó”.
Lục Trạc trợn to hai mắt, cắn môi kiềm chế.
Cuối cùng, không thể chịu nổi nữa và gọi tên tôi: “Tây Tây, Tây Tây, Tây Tây”.
Tiếng mưa bên ngoài càng lúc càng lớn, như muốn át đi mọi ồn ào, hỗn loạn của thế gian.
Tôi từ trên xuống dưới, mồ hôi trên người dinh dính, môi và răng từng chút một chạm vào nhau, trong giọng tràn ngập hương hoa quế thơm mát: "Lục Trạc, có thai à?".
NGOẠI TRUYỆN 3
Từ khi nào tôi biết Lục Trạc có thai nhỉ?
Có lẽ là vì tần suất nũng của càng ngày càng cao.
“Bà xã đừng lo lắng cho , nhất định sẽ tự lo liệu cho bản thân mình mà, em yên tâm đi đi, cũng đi đây".
Ở cửa phòng, tôi thấy Lục Trạc vẫn níu kéo tay áo của tôi mặc dù rõ ràng là đã lời tạm biệt trước đó rồi. Tôi không thể nào nhịn .
Âm thanh đinh tai nhức óc bên tai lại vang lên: [Vợ ơi, đừng đi, vợ ơi, đừng đi mà! Vợ đi mất rồi, sống thế nào đây! Hụ hụ hụ hụ hụ hụ].
[Không đời nào mình có thể lên nhóm B nữa rồi! Tốt nhất là mình nên quay lại và thừa kế tài sản thôi!].
[Cạp cạp, quác quác, không , Tây Tây thích những người đàn ông độc lập].
[Vậy mình sẽ việc trong một ngày thôi ha, chỉ ! Một! Ngày!].
Tôi cố gắng hết sức để nhịn , nắm lấy tay : “Được”.
Trong ánh mắt âm u của Lục Trạc, tôi lập tức nhét vào trong xe.
"Làm việc chăm chỉ nhá".
Công việc buổi sáng vô cùng bận rộn.
Trong buổi họp sáng, bên tai tôi loáng thoáng có vang lên từng âm thanh nôn ọe.
Tôi cũng không để ý lắm, cứ tưởng là một trong những đồng nghiệp nào của tôi cảm thấy không khỏe mà thôi.
Mãi cho đến giữa trưa, âm thanh đó lại chợt vang lên bên tai.
[Thật kỳ lạ, tại sao hai ngày gần đây mình luôn cảm thấy bụng mình khó chịu như , có phải là mình đã ăn phải thức ăn hỏng rồi không?].
[Ahhh, hóa ra là mình nhớ Tây Tây - mình bị bệnh tương tư rồi ư].
[Đây là tiếng thứ tư mình xa Tây Tây rồi, nhớ em ấy, nhớ em ấy, nhớ em ấy].
[Trưa hôm nay dì ở căng tin cho rất nhiều dầu mỡ vào đồ ăn hả ta? Muốn ói, muốn ói, muốn ói, mình nhịn không nữa rồi! Mình muốn nôn quá!].
[111 (đã hiểu rồi)].
Là Lục Trạc!
Khoảnh khắc tôi nghe thấy giọng của Lục Trạc, tôi đứng dậy khỏi chỗ ngồi của mình.
Anh không thoải mái? Là bị bệnh rồi sao?
Tôi dùng tốc độ nhanh nhất của mình ra khỏi công ty rồi mua một phần cháo loãng đến công ty , tiết trời nóng bức, trán tôi cũng lấm tấm mồ hôi.
Sau khi lên lầu, Lục Trạc cũng mới vừa từ phòng vệ sinh đi ra.
Có lẽ là do nôn mửa rất nhiều nên sắc mặt cũng không con tươi tỉnh nữa.
"Lục Trạc".
Vừa nghe thấy giọng của tôi, Lục Trạc đột nhiên ngẩng đầu lên, trong mắt tràn đầy sự ngạc nhiên.
"Vợ!".
"Em ! Sao em lại ở đây thế?".
Tôi vội đặt cháo vào tay : “Sao trông sắc mặt kém thế, em đưa đến bệnh viện khám nhé”.
Lại đến rồi.
Lục Trạc nhanh chóng lắc đầu: "Không sao, không sao đâu vợ! Vợ đến đây là tốt rồi".
[Yeah yeah yeah yeah yeah yeah yeah, vợ đến thăm mình nè!].
Tôi lo lắng : “Thật sự là không sao hả?".
Lục Trạc kéo tôi đến căn tin: “Thật sự là không sao mà”.
"Lục Trạc, vừa nãy cậu không sao chứ?". Một đồng nghiệp quan tâm hỏi.
Lục Trạc lập tức quay đầu về phía ta, vô cùng vui vẻ: "Làm sao biết vợ tôi đến đây thế?''.
Vị đồng nghiệp đang quan tâm : "?".
Tôi: "Ài [ㄚ]".
Sau khi Lục Trạc ăn cháo xong, khẩu vị của Lục Trạc đã cải thiện rất nhiều, cũng bớt mệt mỏi hơn.
Sau buổi chiều, tôi ngồi ở chỗ của mình, đột nhiên nhận ra.
Không đúng, khoảng cách của tiếng lòng này cũng quá xa rồi nhỉ...
Liệu khả năng này còn có thể tiến hóa nữa sao?
Mấy ngày sau đó, trạng nôn mửa của Lục Trạc ngày càng nghiêm trọng, lần nào cũng đều mình không sao.
Cuối cùng tôi không thể chịu nổi nữa, nắm lấy tay .
"Đi bệnh viện với em".
Dù thế nào đi chăng nữa thì hôm nay cũng phải đến bệnh viện.
"Không cần, không cần đâu". Lục Trạc điên cuồng từ chối.
Không biết tại sao, tôi thấy trên mặt vẫn có chút gì đó giống như một dâu nhỏ .
Tôi vẫn cứng rắn như cũ: “Hôm nay chắc chắn phải đi, nếu không tối nay chúng ta sẽ ngủ riêng”.
"Không !".
Lục Trạc lập tức từ chối, một lúc lâu sau, mặt đỏ bừng, ngập ngừng ấp úng hồi lâu mới : “Anh… có thai rồi".
Tôi ngơ ngác đứng đó.
Lục Trạc thấy tôi im lặng, giống như một đứa trẻ sai điều gì đó, cúi đầu, giọng vô cùng mất mác: "Tây Tây, em có thích trẻ con không? Nếu em không thích, có thể...".
"Em thích chứ".
Tôi khẳng định.
Lục Trạc ngẩng đầu lên thật mạnh: "Thật sao! Tây Tây!".
Trái tim trong lồng ngực tôi nhảy lên kịch liệt, một cảm giác bình yên mà tôi chưa bao giờ có tràn ngập trong lòng, tôi hét lên: “Lục Trạc”.
Lục Trạc thấp thỏm tôi: "Tây Tây".
Tôi cẩn thận ôm chầm lấy : “Cảm ơn .
Lục Trạc bỗng nhiên nở nụ .
Sau đó tôi tra cứu mọi thông tin về việc cá ngựa sinh con và xin lời khuyên của cha mẹ tôi vẫn vô cùng lúng túng.
Đêm khuya, tôi tò mò bụng Lục Trạc.
Con của chúng tôi đang ở trong này.
Điều này vô cùng kỳ diệu mà.
Vào ngày sinh con hôm đó, tay tôi không ngừng run rẩy.
Nhìn Lục Trạc nằm trong bể lớn, đây không phải lần đầu tiên tôi thấy Lục Trạc trong hình dạng như , đây là lần đầu tiên tôi lo lắng đến .
"Thật sự không có nguy hiểm sao?".
Tôi hồi hộp đến mức cả cơ thể lấm tấm mồ hôi, ngay cả bụng cũng cảm thấy không thoải mái.
Cha mẹ ở bên cạnh an ủi tôi: “Không sao đâu, không sao đâu. Con đừng sợ”.
Dường như vì quá đau nên Lục Trạc cứ xoay vòng trong nước.
Các cơ bụng co thắt liên tục.
Anh dường như cảm nhận nỗi sợ hãi của tôi. Anh thò đầu ra ngoài và nhẹ nhàng đặt vào tay tôi để an ủi.
[Tây Tây đừng sợ].
Một lúc lâu sau, cùng với tiếng sóng lăn tăn của dòng nước.
"Mẹ mẹ, mẹ mẹ, mẹ mẹ, ba ba, ba ba, ba ba".
"Em sẽ mẹ trước!".
"Không ! Anh sinh ra trước! Anh sẽ mẹ trước!".
"Mẹ ọc ọc (tiếng ở trong nước), mẹ ọc, mẹ ọc~".
"Mẹ ọc thật là xinh đẹp. Mẹ ọc thật xinh đẹp".
"Mẹ ọc, hôn con một cái".
Tôi khờ rồi.
Hết!
Bạn thấy sao?