1.
Lần đầu tiên tôi nhận ra mình có thể nghe tiếng lòng của Lục Trạc là trong lúc thi học kỳ.
[Câu đầu tiên là A, câu thứ hai là B nè, câu thứ ba là C nè, còn câu thứ tư là D].
Tôi sợ hãi ngẩng đầu lên.
Ai!
Ai lại mạnh dạn đọc đáp án trong phòng thi chứ!
[Mình thông minh quá đi, thế nào Chu Tây Tây cũng mê chớt mình luôn cho coi].
Tôi cúi đầu cái tên trên bài thi của mình: "?".
[Shhhh, để suy nghĩ lại một chút coi, nếu như Chu Tây Tây tỏ với mình thì mình nên dùng biểu cảm gì bây giờ ta? Vui vẻ hả? Không , không , có hơi mất tự nhiên quá].
[Hờ hững chút hông ta? Không , không , lỡ như Chu Tây Tây tưởng mình không thích cậu ấy thì sao bây giờ?].
[Ah! Chuyện đương như thế này khó quá đi!].
Tôi ngẩng đầu lên, trong một không gian yên tĩnh không tiếng này là những người cùng lớp đang đắm chìm trong việc giải đề thi.
Tôi buộc phải xoa xoa cái lỗ tai mình.
Tôi điên rồi, điên đến mức đi lại chỉ một bài.
2.
“Vừa rồi trong lúc bài thi các cậu có nghe thấy âm thanh gì không thế?”.
Sau khi ra khỏi phòng thi, tôi thử thăm dò mọi người.
"Tớ đâu có nghe gì đâu", cùng phòng của tôi quay lại tôi đầy nghi hoặc: "Âm thanh gì ?".
[Kết thúc kỳ thi rồi mà cậu ấy vẫn chưa về luôn kìa, là đang đợi mình phải hông ta? Tây Tây của mình thực sự là mình mà! Ồ hố hố!].
Lại tới nữa rồi đây này!
Tôi kinh ngạc quay lại và thấy một người đang bước ra khỏi cửa.
Không có một chút nào đề phòng, hai chúng tôi thành công đối mặt với nhau.
Bên tai tôi: [Tây Tây Tây Tây Tây Tây Tây Tây, is watching me!].
Lục Trạc!
3.
Trong trí nhớ của tôi, Lục Trạc và tôi cũng không có tiếp gì nhiều, nếu có thì cũng không quá mười câu.
Cậu ta là trùm trường, trước sau đều mọi người ủng hộ còn vô số ngưỡng mộ nữa.
Chỉ một trận đấu bóng rổ nho nhỏ của cậu ta cũng đủ khiến rất nhiều các nữ bàn tán sôi nổi.
Còn tôi chỉ là một sinh viên đại học bình thường.
Nếu lần đụng mặt gần nhất thì đó chính là trận đấu bóng rổ lần trước, lúc đó giáo viên có nhờ lớp đi mua nước gửi qua.
Tôi phụ trách Lục Trạc.
"Tây Tây, chiều nay có một trận đấu bóng rổ đấy. Đội lớp chúng ta do Lục Trạc dẫn đầu sẽ thi đấu với các trường khác, dù sao chúng ta cũng đã thi xong rồi mà, hôm nay chúng ta đi xem nha?".
Tôi còn chưa kịp trả lời thì âm thanh bên tai tôi đã vang lên rung trời.
[Ôi! Ối! Ối! Tây Tây đi xem mình thi đấu kìa!].
[Hôm nay mình phải mặc chiếc áo bóng rổ màu đỏ mà mình thích nhất mới , ai cũng đừng nghĩ sẽ đẹp trai hơn mình!].
[Nhà vô địch là định mệnh của mình mà!].
Tôi phát hiện có một đôi mắt như có như không đang tôi, lúc tôi quay lại thì ánh mắt đó lập tức biến mất.
Khi Lục Trạc đang đi xuống cầu thang thì bị trượt chân: "Ahhhh!".
"Để tớ đi xem thử! Hình như có người ngã rồi!".
[Kết thúc thật rồi, không còn nhà vô địch gì nữa hết].
Trong lòng tôi thầm hoảng sợ, vội chạy đến cầu thang xem hình.
Lục Trạc đang ngồi trên cầu thang ôm mắt cá chân của mình, khi vừa thấy tôi đến thì cậu ta đột nhiên từ trên mặt đất nhảy lên, vì chân bị trẹo nên cơ thể lại mềm nhũn xuống.
Sau đó, trước sự chứng kiến của tất cả mọi người, cậu ta đã biểu diễn một điệu nhảy đường phố với tư thế cúi đầu xuống đất.
Xung quanh ngay tức khắc rơi vào im lặng, chỉ có âm thanh của những tiếng hô hấp phát ra.
[Tốt nhất là mình nên đi chớt luôn cho rồi].
Tôi cố gắng nhịn xuống nụ ác liệt đang dâng trào của mình, bước xuống và ngồi xổm trên bậc thềm: “Bạn cùng lớp, cậu không sao chứ?”.
Lục Trạc đang trong tư thế trồng cây chuối, mặt căng cứng đến mức đã đỏ bừng, hàng lông mi run rẩy dữ dội, nương theo ánh của tôi, cậu ta miễn cưỡng mở mắt ra, run run : “Tôi khỏe lắm, vừa rồi tôi chỉ đang tập nhảy hiphop thôi".
[Huhu, hú hú, hụ hụ, huhu, mất mặt quá , mất mặt quá đi, mất mặt quá rồi! Mình phải trở về biển khóc lớn một trận thôi!].
Biển hả?
Tại sao lại là biển cả?
[Đại dương ơi biển lớn à, là nơi mình sinh ra ~].
Hỏng bét rồi, chắc là cú trượt chân này đã hỏng não của cậu ta mất rồi.
4.
Trước sự từ chối mạnh mẽ của Lục Trạc, tôi đã không đưa cậu ta đi đến phòng y tế.
"Này! Lớp trưởng Lục Trạc bị bong gân mắt cá chân rồi, hình như không thể đi thi đấu bóng rổ nữa! Chu Nghiêu lớp chúng ta đã thay thế cậu ấy rồi đó!".
"Cậu vẫn muốn đi à?".
"Đi chứ, đi chứ, phải đi cổ vũ tinh thần cho các chàng trai trong lớp chúng ta chứ!".
"Tây Tây, còn cậu thì sao?".
Tôi nghĩ tới Lục Trạc, suy nghĩ một lát: "Được thôi".
Quả nhiên, Lục Trạc cũng ở đó.
Trước khi tôi bước vào sân vận , âm thanh đinh tai nhức óc lại vang lên.
[Hụ hụ, hụ hụ, huhu, Tây Tây không đến sao? Mình đã đợi ở đây cả buổi trưa luôn rồi, hú hú hú].
[Cha đã là theo đuổi con phải có tính kiên nhẫn, mình phải kiên nhẫn thôi].
[Một giây, hai giây, ba giây, không rồi, bố mày không thể chịu đựng nữa! Bố! mày! Phải! Đi! Tìm! Tây! Tây!].
Khi vừa đến sân vận tôi đã thấy Lục Trạc đang chống nạng chuẩn bị chạy khỏi sân.
"Anh Lục ới! Anh muốn đi đâu á? Để em cõng tới đó cho! Hay muốn đi vệ sinh hả?". Một chàng đi tới trước mặt Lục Trạc, thân thiết dò hỏi.
Lục Trạc dùng tốc độ nhanh nhất mà liếc tôi, giơ cái nạng lên muốn đánh người: "Mày mới đi vệ sinh á! Tao không thể xuống sân để vận thân thể một chút sao?".
Nói xong, cậu ta vô cùng lo lắng mà vọt về chỗ của mình và ngồi xuống một cách đầy trịnh trọng.
[Tây Tây tới rồi kìa, hí hí, Tây Tây quả nhiên là vẫn mình mà].
[Lục Trạc à, mày thật quyến rũ quá đi].
Tôi mím môi, một lời khó hết mà liếc Lục Trạc.
Hoang tưởng cũng là một căn bệnh và cần điều trị một cách có hệ thống.
"Tây Tây! Mau tới đây đi! Ngồi bên này nè, bên này là khu vực của lớp tụi mình đấy!".
Thật trùng hợp, vị trí của tôi vừa khéo lại ở ngay sau Lục Trạc.
[Tại sao Tây Tây lại muốn ngồi phía sau mình mà không phải là bên cạnh mình ta, là do mùi hương của mình không đủ thơm sao? Trưa hôm nay mình nhớ là đã tắm sạch sẽ lắm rồi mà].
[À, mình hiểu rồi, là cậu ấy muốn lặng lẽ ngồi mình từ phía sau nè, giống như là nó sẽ chứa đựng tất cả của cậu ấy đó, ờ he! Cậu ấy thật thông minh quá!].
[Ôi trời ơi, mình sắp bị cậu ấy chiếm đoạt rồi á].
Tai tôi cũng sắp bị cậu hỏng rồi đây này.
5.
Bởi vì xung quanh Lục Trạc không có ai ngồi nên giáo viên thể dục cho rằng rất lãng phí tài nguyên và cầu chúng tôi nối tiếp nhau bước lên phía trước.
[Ahhhhhhh! Tây Tây ngồi cạnh mình rồi nè, mình nên bày ra tư thế nào đây nhỉ? Ngồi thẳng, vặn eo hay là nên bắt chéo chân đây ta!].
Lục Trạc điên cuồng đổi đi đổi lại tư thế của mình trên ghế, tôi có hơi mất tự nhiên mà ngồi xuống.
Kể từ khi có thể nghe nội tâm của Lục Trạc, tôi luôn cảm thấy có hơi không thoải mái cho lắm.
[Cứu tui với! Người của Tây Tây thơm quá, tui bị mê hoặc đến ngất ngây luôn rồi].
Hương gì mà thơm chứ?
Tôi vội giơ tay ra ngửi mùi trên người mình, chẳng có mùi thơm gì cả.
[Ahhh ~ Đó là mùi hương mê hoặc mình đó ~].
Tôi: "?".
[Tại sao Tây Tây lại Chu Nghiêu nhiều chứ, Chu Nghiêu có cái gì tốt đâu, chân cậu ta cũng không dài bằng mình, eo cũng không thon bằng mình, trông cũng không đẹp trai bằng mình nốt, với lại cũng không sinh em bé luôn, hừm! Lúc về phải đánh cậu ta một trận mới !].
Sinh em bé?
Cái quái gì hả.
Nhưng...
Tôi lén Lục Trạc, đúng là cậu ta có đôi chân dài, eo thon và khuôn mặt cũng rất đẹp nữa.
Dù đã bó bột bằng băng vải thì vẫn là đẹp không thể cưỡng lại .
Đang lúc tôi chuẩn bị thu hồi lại ánh của mình thì đột nhiên chạm phải ánh mắt của Lục Trạc.
Ngay sau đó: [Ahhhhhh!! Tây Tây trộm mình kìa! Đây là thời điểm hoàn hảo rồi đúng hông! Vậy là mình có thể tìm một người đời rồi! Đêm nay phải chuẩn bị mang thai thôi!].
“Tìm đời và mang thai!”. Tôi bị lời này cho chấn rồi hét lên thành tiếng.
"Hả? Cậu vừa gì cơ?".
Lục Trạc ở bên cạnh tôi với vẻ đầy khó hiểu.
Không xong rồi, tôi không nghĩ là mình lại phát ra tiếng như thế.
“Không, không có gì đâu”. Tôi vội vàng lắc đầu.
Nếu Lục Trạc phát hiện tôi có thể nghe suy nghĩ của cậu ta, chẳng phải từ nay về sau cuộc sống sẽ không còn niềm vui nào nữa... Không , cuộc sống như thế sẽ nhàm chán lắm.
Lục Trạc nhẹ, sau đó cúi đầu giày của tôi: “Dây giày của cậu chưa buộc kìa”.
Tôi cúi đầu, vội vàng : “Để tôi buộc lại”.
Vừa dứt lời thì Lục Trạc đã cúi người, quỳ một chân xuống trước mặt tôi, trong ánh mắt tôi, dây giày đã biến thành một quả đào hình trái tim.
[Rõ ràng như có đủ chưa nhỉ! Vậy cũng đủ rõ ràng rồi ha! Buộc một dây giày cũng là hình bóng của đó!].
[Mười tháng luyện tập cực khổ, buộc dây giày trong ba mươi giây thôi].
[Ài, mình bị chính mình cho cảm mất thôi, Lục Trạc thật đúng là rất quyến rũ luôn đấy nhá!].
Tôi mở miệng, rất lâu sau mới : “Cảm ơn cậu nha”.
Hình như có gì đó không đúng lắm, chẳng lẽ tất cả trùm trường đều tự đa như sao?
Lục Trạc đứng lên, nhẹ nhàng : "Không cần khách sáo thế đâu, cậu đang mặc váy nên cũng sẽ không tiện cho lắm".
[Cảm ơn! Cảm ơn! Tây Tây đã cảm ơn với mình đó! Hôm nay cảm ơn, ngày mai liền đẻ em bé, yeahhh!].
Không đúng, cậu là đàn ông đấy nhé, tại sao trong đầu cứ luôn nghĩ đến việc sinh em bé chứ?
6.
Trong suốt trận đấu bóng rổ, tôi có cảm giác như mình đang ngồi nghe một chương trình trò chuyện .
[Mình nên bắt chuyện như thế nào sau khi trận bóng rổ kết thúc ta? Tây Tây ơi, cậu có muốn sinh em bé với tôi... không , cùng đi du lịch đến Dốc Tình Nhân với tôi không?].
[Không , không , có hơi quá thẳng thắn rồi].
[Xin chào, Tây Tây, cậu có muốn ăn tối với tôi không? Ahh! Quê mùa quá!].
[Xin chào, Tây Tây, cậu có muốn đi dạo quanh sân trường cùng tôi không? Tại sao lại có mùi nghèo nàn như chứ?].
[Xin chào, Tây Tây...].
"Lục Trạc, sáng mai chúng ta cùng nhau ăn cơm không?". Tôi nhịn không nữa quay đầu lại cậu ta.
Sau trận đấu thì không có thời gian, vào buổi sáng thì có thể.
Nếu thật sự không lên tiếng thì e rằng cái lỗ tai tôi sẽ không chịu nỗi mất.
Đúng như dự đoán, bên tai rõ ràng đã thanh tĩnh lại.
Lục Trạc ở trước mặt tựa như là bị cái gì đó cho đông cứng lại , ánh mắt không thể tin mà chằm chằm vào tôi, từ vành tai đến tận mang tai, rồi lan đến sau tai, cổ, má đều đỏ bừng hết lên, thậm chí đến đôi mắt cũng có chút ánh sáng ẩm ướt chớm đỏ.
Thoạt ... giống như rất dễ bị bắt nạt.
Nhìn thấy cậu ta như thế, hô hấp của tôi ngày càng nhanh hơn, thậm chí còn có chút căng thẳng.
Ngay khi tôi tưởng mình một khoảnh khắc yên tĩnh thì ngay sau đó, tôi phải giật bắn người lên.
[Ahhhhhhhhhh!!! Tây Tây mời mình đi ăn cơm đó! Mình thấy phấn khích quá đi thôi ! Mình căng thẳng quá! Mình sắp không thể thở nữa! Hít một hơi thật sâu, mày hít thở sâu đi Lục Trạc!!].
[Tối nay mình nên mặc gì đây ta, vest hay là áo tắm nhỉ? Đồ bơi thì sao? Lục Trạc, mày bị điên rồi à?].
[Vest đi! Vest nghiêm túc hơn!].
[Tóc ở đâu, tóc thì sao, còn tóc nữa? Hụ hụ hụ hụ hụ, bây giờ mình đi tìm thầy Tony để ngay thì có còn kịp không? Hạnh phúc đến đột ngột quá mà!].
[Lục Trạc! Mày đang đi trên con đường thành công rồi nhá! Mày có tiến triển rồi! Có thể tỏa sáng rực rỡ rồi!].
"Há há...".
Tôi rất chi là lớn tiếng
Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra sự lo lắng của tôi đã hoàn toàn biến mất ngay lập tức.
Nhìn thấy tôi , Lục Trạc ở phía đối diện trở nên ngây dại, sau đó bẽn lẽn cúi đầu.
[Hắc hắc, hì hì, Tây Tây với mình luôn á, thật ~ tốt ~ đi ~ mình sắp bị mê chớt rồi, hì hì hì hì].
Nhìn thấy Lục Trạc như , một cảm giác muốn trêu chọc không thể hiểu nổi đang dâng lên trong lòng tôi, thế là tôi liền nghiêng người tới gần mặt cậu ta.
Thực sự là cậu ta đã tắm vào buổi trưa, trên người vẫn còn thoang thoảng mùi muối biển, khoan khoái và dễ chịu.
Khuôn mặt của cậu ta trông rất thanh tú, cũng không ngoa khi so sánh với hoàng tử nhân ngư dưới biển sâu trong truyện cổ tích.
Xung quanh vang lên tiếng reo hò, tôi ghé sát vào vành tai cậu ta, thấp giọng : "Cậu còn chưa đồng ý với tôi nữa đó? Vậy là cậu không muốn đi sao?".
"Tôi đồng ý! Tôi đương nhiên là đồng ý chứ! Tôi có thể sinh em bé với cậu!".
Lục Trạc như là sợ tôi sẽ hối hận, nhanh mồm nhanh miệng tuôn ra ào ào.
Tôi: "?".
Lục Trạc hít sâu một hơi, nghiến răng nghiến lợi: “Tôi đồng ý đi ăn cơm với cậu”.
Tôi gật đầu, chỉ vừa mới thả lỏng.
[Ahhh ahh ahhhhh ahhhh!! Xém chút nữa là mình bị lộ rồi!].
Bị lộ?
7.
Không biết ai đã chụp ảnh tôi và Lục Trạc, một đêm nọ, trên tường của trường diễn ra một cuộc tranh luận sôi nổi.
“Nói đi”, ba người trong ký túc xá vây quanh tôi: “Thú nhận thì khoan hồng, phản kháng thì sẽ bị trừng á nha”.
Tôi chủ thú nhận: “Không có gì hết, tớ chỉ mời Lục Trạc đi ăn sáng thôi à”.
"Chớt tiệt!".
"Mịa nó!".
"Mía nó!".
Ba người đồng thanh .
Sáng sớm hôm sau, cả ba người đồng lòng kéo tôi dậy ngồi xuống ghế, nhanh chóng chọn quần áo cho tôi, lại còn trang điểm kỹ càng cho tôi rồi đẩy tôi ra khỏi cửa: “Đi hái củ cải trắng của cậu đi!”.
Tôi: "?".
Lúc đi xuống lầu thì Lục Trạc đã tới rồi.
[Hụ hụ hic hic, Lục Trạc, mày hít thở sâu đi đã, bình tĩnh, bình tĩnh nào, Chu Tây Tây cũng không có cái gì đáng ngại đâu, kích như cái gì chứ?].
Hả?
Tôi nhướn mày.
[Chu Tây Tây xinh đẹp quá, tính ôn hòa, còn học giỏi nữa, cái gì cũng giỏi hết, huhu hụ hú hụ hú huhu, mình thế mà không tìm ra điểm nào không tốt của ấy cả! Mình thực sự là đương mù quáng rồi quá].
[Đợi lúc gặp ấy thì mình sẽ gì đây ta, xin chào, hello, bonjour, Aniaceyo (아니아세요)? Điên, điên, điên, điên rồi, Lục Trạc ơi, mày còn có thể vô liêm sỉ hơn nữa sao, mất mặt quá đi, ahh ahh ahh ahh!].
Tôi liều mạng để không phải bật , tại sao cậu ta lại đáng quá chứ?
Bước ra khỏi ký túc xá, Lục Trạc đang quay vòng vòng như con quay, trong miệng còn lẩm bẩm câu gì đó.
Tôi đang định tiến lại gần thì chợt giật mình.
Vest? Cậu ta thực sự đang mặc vest à? Cậu ta không thấy nóng sao?
Hình như là Lục Trạc đã lập tức ý đến ánh mắt của tôi, cứng đờ người quay đầu lại.
Tôi đang định giơ tay chào hỏi thì lại nghe thấy: [Xong rồi, Tây Tây đẹp quá đi mất, mình chảy m.áu mũi luôn quá].
Ngay sau đó, tôi thấy hai dòng máu cam từ từ chảy ra dưới mũi Lục Trạc.
Tôi: "!!!!".
Lục Trạc chạm tay lên rồi m.áu của chính mình.
[Kết thúc thật rồi, cá biển sâu đang chảy m.áu, mắc cỡ quá mà].
Sau đó, trong tầm mắt của tôi, Lục Trạc thẳng tắp ngã xuống.
“Cẩn thận!”. Tôi vội lao tới cố đỡ lấy cơ thể cậu ta.
Một giọng yếu ớt vang lên bên tai tôi: [Tây Tây đỡ mình rồi, ngao ~].
Cụm từ "ngao" đơn giản, có âm điệu nâng cao, và đầy cảm mạnh mẽ.
Bạn thấy sao?