Trong lúc giằng co, Cố Tích từ dưới lầu đi lên, cờ bắt gặp.
Rõ ràng tôi và Lục Hứa không gì cả, khi vào ánh mắt Cố Tích, tôi lại cảm thấy có chút chột dạ và xấu hổ khi bị bắt gian.
Cùng ngày đó, Cố Tích giả vờ bóng gió hỏi tôi: "Cậu cũng thích A Hứa đúng không?"
Cô ta sử dụng "cũng", không cần cũng biết nó có nghĩa là gì.
"Tiểu Phong, cậu là thân nhất của tôi, tôi không hy vọng chúng ta có mâu thuẫn gì vì A Hứa, cậu biết điều đó mà phải không?"
Rõ ràng Cố Tích vẫn là thái độ và giọng điệu như trước.
Nhưng tôi cảm thấy ta rất xa lạ.
Hoặc có lẽ tôi chưa bao giờ thực sự hiểu ta.
Bởi vì giây tiếp theo, khi nghe thấy tiếng bước chân đến gần, ta đột nhiên dẫm hụt chân ngã xuống cầu thang trước mặt tôi.
May mắn thay Lục Hứa xuất hiện kịp thời tiếp ta.
Còn ta tôi: "Không phải là Tiểu Phong , vừa rồi chúng tôi xảy ra chút cãi vã, là tôi tự mình không đứng vững ."
Lời này tưởng chừng như là một lời giải thích thực chất nó giống một sự che giấu hơn.
Qua hơn chục bậc thang, tôi thấy ánh mắt Lục Hứa đang tôi, vừa lạnh lùng vừa thất vọng.
Anh ta không tin tôi.
Lòng tôi lập tức chìm xuống đáy vực.
Tôi xoay người muốn chạy đi.
Lục Hứa vẻ mặt u ám khác thường, chỉ hai ba bước đã đuổi kịp tôi.
"Gần đây rốt cuộc cậu có chuyện gì thế?"
"Không phải ta tự mình rồi sao? Là ta không đứng vững. Sao thế, cậu còn muốn tìm tôi tính sổ à?"
"Xin lỗi!"
"……"
Anh ta nắm lấy cổ tay tôi, dùng lực rất mạnh.
Đau đến nỗi tim tôi thắt lại.
"Cậu có xin lỗi hay không?"
Đôi mắt lạnh lùng, sắc bén như muốn xuyên thủng trái tim người khác.
Có vẻ như nếu hôm nay tôi không xin lỗi thì không thể rời đi.
Trải qua một phút im lặng, tôi đè nén vẻ chua xót : "Lục Hứa."
Anh ta cau mày.
Tôi gằn từng chữ một: "Cậu con mẹ nó chính là một thằng ngu."
Anh ta đột nhiên giật mình, tôi ngạc nhiên.
Tôi hất tay ta rồi quay lại lớp học.
Đây là lời khí phách nhất mà tôi từng với Lục Hứa.
Đó cũng là câu cuối cùng mà tôi với ta khi còn là học sinh.
Bởi vì sau này tôi và mẹ chuyển nhà đi nơi khác.
Ngày rời khỏi nhà họ Lục, tôi đã do dự rất lâu, vẫn không nỡ vứt chiếc khăn quàng cổ kia đi.
Thế là tôi bí mật quay lại trường học, nhét chiếc khăn quàng cổ vào bàn học của Lục Hứa.
Thuận tiện để lại một lời nhắn: "Tôi cảm thấy cậu là một người tốt nên tặng cho cậu!"
Tôi không biết sau khi khai giảng, ai sẽ ngồi vào bàn học đó.
Cũng không biết liệu những thứ tôi để lại, có bị người khác vứt đi như rác hay không.
Tôi đã để lại ngày xưa của tôi với Lục Hứa cùng với chiếc khăn quàng cổ đó.
Bạn thấy sao?