Cố Tích, tôi và Lục Hứa không học cùng lớp.
Ngày thường, sau giờ học, ăn cơm, về nhà, đều là Cố Tích chủ đến tìm tôi và Lục Hứa, sau đó ba người chúng tôi sẽ đi cùng nhau.
Trước đây tôi chưa bao giờ nghĩ nhiều về điều đó, tôi chỉ nghĩ rằng ba chúng tôi là tốt.
Nhưng bây giờ, tôi nhận ra mình giống như một bóng đèn khổng lồ, ngày ngày đứng giữa bọn họ, ngăn cản họ bên nhau.
Có lẽ bọn họ đã cảm thấy tôi rất phiền vì không hiểu ánh mắt của người khác.
Nhưng nếu trước đây không biết thì thôi, bây giờ tôi đã biết, tôi đương nhiên sẽ không mặt dày mà đến quấy rầy bọn họ.
Trong nhiều ngày, tôi không còn cùng bọn họ lên sân thượng ăn cơm nữa.
Tan học, tôi tìm lý do để ở lại, từ chối đi cùng bọn họ.
Cuối tuần bọn họ hẹn nhau đến thư viện, Cố Tích có gọi tôi, tôi cũng không đi.
Có lẽ việc tránh mặt đột ngột là quá cố ý.
Lục Hứa cuối cùng cũng nhận ra.
Cố Tích sau giờ học lại đến gọi chúng tôi, tôi vừa nhắc đến bài thi chưa xong, Lục Hứa đã bước tới bàn của tôi.
"Bài thi nào cậu chưa xong?"
Giọng điệu chất vấn quá sắc bén.
Tôi có chút chột dạ: "Rất nhiều."
"Rất nhiều là bao nhiêu? Làm nhiều ngày như cũng chưa xong?"
"Tôi ngu ngốc, tôi không biết , nên chậm."
"Không biết thì sao không đến tìm tôi?"
Lục Hứa liên tục hỏi hết câu này đến câu khác, trong nháy mắt, tôi không giấu cảm tích tụ nhiều ngày.
Đúng lúc đang sắp mất khống chế, Cố Tích đi vào cắt ngang: "Lục Hứa, cậu đang cái gì , Tiểu Phong sợ hãi rồi kìa."
Cố Tích nắm lấy tay tôi: "Đừng nữa, hôm nay là sinh nhật Lục Hứa, cậu không tham dự sao?"
Nhắc tới sinh nhật là tôi giật mình.
Đôi mắt lạnh lùng của Lục Hứa đối diện vẫn chằm chằm vào tôi, như trách tôi đến chuyện này cũng quên mất.
Cuối cùng, tôi bị Cố Tích ép rời đi cùng bọn họ.
...
Lục Hứa là phú nhị đại, cho nên tiệc sinh nhật của ta đương nhiên sẽ không đơn giản.
Khi ba người chúng tôi đến dự tiệc sinh nhật, những nhân vật có thế lực như Lục Hứa và Cố Tích, lập tức bị mọi người vây quanh.
Còn tôi ngay lập tức bị nhấn chìm trong đám đông.
Không ai quan tâm.
Lần đầu tiên tôi cảm nhận khoảng cách giữa tôi và bọn họ một cách rõ ràng đến .
Thật ra tôi và Lục Hứa quen nhau từ hồi cấp hai, đến cấp ba thì tôi mới quen Cố Tích.
Nhưng ta có tính cách rất tốt, chúng tôi rất hợp nhau, ta thường đến gặp tôi, dần dần thì ta cũng thân với Lục Hứa.
Bạn thấy sao?