Trời mưa suốt đêm không ngớt nên mọi người buộc phải ở lại.
Ôn Lễ Hành có vẻ rất bận rộn, từ khi tỉnh dậy, tôi đã thấy vẫn luôn họp và chuyện điện thoại.
Không biết người bận rộn như , tối hôm qua lại lên cơn kinh, đột nhiên chạy lên núi rồi mắc kẹt ở đây.
Khi tôi ra ngoài ăn sáng ở nhà ăn của khách sạn, cách đó một quãng đường tôi lại gặp Lục Hứa và Cố Tích.
Đúng như dự đoán, hai người bọn họ bước về phía tôi.
Bên cạnh còn có ba người của bọn họ đi theo, một trong số đó là em của Ôn Lễ Hành.
"Có thể ngồi đây không?"
Lục Hứa hỏi.
Khi ta lại gần, tôi nhận ra sắc mặt ta trông rất tệ, dường như cả đêm qua không ngủ ngon.
Chẳng lẽ tại tiệc sinh nhật Cố Tích tối qua, bọn họ vui vẻ đến mức cả đêm không ngủ sao?
Không đợi tôi trả lời, ta đã ngồi xuống cạnh tôi.
Sắc mặt Cố Tích nhất thời cứng đờ, yên lặng ngồi xuống đối diện.
Ba người đi theo bọn họ đều có vẻ mặt khác nhau, tự tìm chỗ ngồi xuống.
Vốn dĩ tôi cũng không đói lắm, cầm đĩa lên đang định đứng dậy thì Lục Hứa đột nhiên đặt đũa xuống.
m thanh lớn, mọi người xung quanh đều dừng lại và sang.
Anh ta tôi với ánh mắt mơ hồ: "Cậu nhất định phải như thế này sao?"
"Tôi tưởng tối hôm qua chúng ta đã rõ ràng trên điện thoại rồi."
Lục Hứa nghe xong, sắc mặt lại tối sầm.
Sắc mặt Cố Tích ở đối diện cũng thay đổi.
Nhưng ta vẫn mỉm : "A Hứa, tối qua bảo mời Tiểu Phong đến dự sinh nhật, ấy không đến, không phải quên với ấy rồi chứ?"
"Tối qua ấy bận rộn như sao có thời gian đến gặp chúng ta."
"Bận rộn? Đêm đã khuya, còn có thể bận việc gì?"
"Tiểu Tích, nhiều năm như em nhớ ấy là vô ích, người nào đó máu lạnh vô , không đáng để em lo lắng cho ấy."
Hai người qua lại một cách kì lạ.
Tôi lười phản ứng, muốn đứng dậy bỏ đi.
Sắc mặt Lục Hứa thay đổi, không nữa, vội vàng tóm lấy tôi: "Chúng ta chuyện đi."
"Nói cái gì mà ? Ninh Dĩ Phong, lại đây."
Ôn Lễ Hành bỗng nhiên xuất hiện.
Giọng điệu ra lệnh khiến tôi giật mình, vô thức hất tay Lục Hứa đi về phía .
"Ông chủ."
Ôn Lễ Hành nhếch khóe miệng, lộ ra một nụ "hiền lành": "Tối hôm qua tôi đã với thế nào?"
"...... Ông chủ, tôi chỉ nghĩ tranh cãi cũng chẳng ích gì."
"Trợ lý Ninh, tôi tức muốn chết, coi như không có chuyện gì à?"
"……"
Ôn Lễ Hành chằm chằm tôi, trên mặt lộ ra vẻ hận rèn sắt không thành thép.
Ôn Lễ Viện từ lúc bắt đầu đã nín thở ăn dưa, lúc này mới đến trước mặt Ôn Lễ Hành.
"Anh, sao lại tới đây? Có công việc sao?"
"Đừng đến gần như ."
"Tại sao?"
"Xấu đến rồi."
Ôn Lệ Viện: "..."
Bạn thấy sao?