Bên kia im lặng vài giây.
"Cậu vẫn luôn nghĩ như sao?"
"Đúng ."
Hai người có mối quan hệ không bình đẳng, sao có thể trở thành bè?
Khi cấp ba, mọi người hay trêu tôi là người hầu của nam thần và hoa khôi, lúc đó Lục Hứa không hề phủ nhận mà còn theo.
"Vậy tất cả những điều chúng ta đã cùng nhau trước đây, gọi là gì?"
"Cậu đang là hoa khôi cùng nam thần và người hầu của bọn họ sao?"
".....Tại sao cậu lại nghĩ như ? Tôi chưa bao giờ nghĩ như , Cố Tích cũng !"
"Vậy cậu thực sự là hiểu rõ Cố Tích, cậu có chắc chắn ta không nghĩ không?"
"Tiểu Phong, cậu có biết cậu đang cái gì không? Mấy năm này cậu rời đi không lời từ biệt, ấy vẫn luôn quan tâm cậu, nhớ đến cậu, ngày nào cũng rất đau lòng, sao cậu lại sau lưng ấy như …..."
"Chậc, còn chưa cúp điện thoại sao? Cô không thấy ghê tởm , tôi thì cảm thấy phiền phức."
Ôn Lễ Hành không biết đi vào từ lúc nào, cầm lấy điện thoại.
Trước khi cúp máy, còn thoáng nghe giọng lo lắng của Lục Hứa vang lên: "Tại sao trong phòng cậu lại có giọng đàn ông? Là Ôn Lễ Hành sao? Cậu không phải là cấp dưới của ta sao, tại sao nửa đêm rồi còn ở cùng nhau? Ninh Dĩ Phong?!"
Nhưng mà không ai trả lời ta, chỉ còn tiếng bíp ở lại.
Tôi Ôn Lễ Hành chỉ mặc áo choàng tắm, thậm chí còn có chút hở, ngập ngừng nhắc nhở : "Ông chủ, vẫn nên mặc thêm quần áo vào đi!"
"Sao ? Xấu lắm à?"
"Không có, chỉ là hơn nửa đêm một nam một nữ."
"Trợ lý Ninh." Vẻ mặt Ôn Lễ Hành không thể tin , "Trong đầu đều đang nghĩ gì ? Cả ngày chỉ biết nghĩ những chuyện này, khó trách chỉ là trợ lý."
"...... Ông chủ, tôi chỉ là trợ lý luật sư là vì chứng chỉ luật sư của tôi chưa đầy đủ. Hơn nữa, tôi còn trẻ."
"……"
Quả nhiên Ôn Lễ Hành không chịu khi người khác nhắc đến tuổi tác, sắc mặt trở nên u ám.
Một lúc lâu sau, mới buồn bã : "Nếu trợ lý Ninh có thể sử dụng năng lực khiến tôi tức chết lên trên người đôi cẩu nam nữ đó, tôi sẽ càng vui mừng hơn."
Cẩu nam nữ?
Tôi bị sốc trước cách dùng từ của Ôn Lễ Hành.
Rõ ràng bề ngoài trông cao quý và lịch lãm, là một quý ông và khiêm tốn.
Nhưng tại sao mỗi lần chuyện lại hủy khí chất trên người của ……
Nghĩ tới điều gì đó, tôi đột nhiên : "Ông chủ, cái túi đưa cho tôi……"
"Cái túi đó bị sao? Cô chê tôi tính phí quá cao? Đây là tôi đã nhờ người ta giảm giá, không cần phải bàn cãi gì nữa. Nếu không cần nữa thì vứt đi, tiền sẽ không hoàn lại."
Anh cũng không thèm nghe, quay người bỏ đi.
Tôi: "……"
Bạn thấy sao?