Trúc Mã Quá Dính [...] – Chương 8

Khi không có tiết học, Hứa Hiểu Thần sẽ đến tìm tôi. Vì khách sạn tôi ở gần trường học nên rất thuận tiện.

Một hôm, nhắn tin cho tôi, muốn nấu món gì đó cho tôi.

Anh mua rất nhiều rau, hầu hết đều là thịt. Anh mang theo một chiếc tạp dề, gọi tôi: “Tiểu Uyển, em lại đây rửa rau đi.”

Tôi không từ chối mà bắt đầu rửa bát, trong lòng vẫn có chút nghi ngờ: “Anh biết nấu ăn thật à? Anh sẽ không đốt bếp chứ?”

“Làm gì có chuyện đó? Em không tin vào khả năng nấu nướng của sao?”

Tôi gật đầu.

“Không tin cũng , ăn xong sẽ biết.”

“Anh đổ quá nhiều dầu rồi!”

"Thế á?" Hứa Hiểu Thần rất nghi hoặc.

“Anh định quẩy à?”

“Làm gì có chuyện đó? Anh thấy không nhiều mà. Được rồi, là người nấu, em đừng nhiều! Mau nghỉ ngơi đi, em chỉ cần ăn là !”

“...”

Sau khi Hứa Hiểu Thần bày tất cả món ăn lên bàn, lại đi lấy bát đũa.

Anh cầm bát đũa, và lau tay: “Thế nào? Màu sắc, hương vị đều hoàn hảo phải không?”

Tôi miễn cưỡng gật đầu.

Món ăn này thực sự giống như một nồi lẩu thập cẩm.

Hứa Hiểu Thần gắp một miếng thịt ăn thử, vẻ mặt đắc ý: “Wow, ngon quá đi! Tiểu Uyển, sau này hãy gọi là đầu bếp Hứa nhé!!”

"Ngon đến à?" Tôi thử một miếng, nụ trên mặt lập tức cứng đơ.

Cũng , ngoài việc hơi mặn ra thì hương vị cũng tạm ổn, ít ra thì đồ ăn đã chín…

Hứa Hiểu Thần có tiết học vào buổi chiều, tôi quyết định đi cùng đến lớp. Ngay khi bước vào lớp, tôi, người vốn mặt dày, lần đầu tiên đỏ mặt.

Nhiều ánh mắt cùng về phía tôi.

Trong một khoảnh khắc, tôi còn tưởng mình là tiên nữ hạ phàm.

Hứa Hiểu Thần nắm chặt tay tôi, kéo tôi đến hàng cuối cùng.

“Thì ra lớp thực sự không có con ...”

“Em nghĩ lừa em à?”

“Không có! Nhưng mà, chẳng phải em sẽ không có ai để chuyện sao?”

“Em không định ngồi cạnh à?”

“Em không muốn ảnh hưởng tới việc học của .”

"Bây giờ em mới biết mình ảnh hưởng đến việc học của ?" Hứa Hiểu Thần khúc khích: “Cho dù bị em ảnh hưởng, cũng sẵn lòng.”

“Đừng nữa, thầy giáo đến rồi.”

Cửa mở ra, một người đàn ông trung niên bụng bự bước vào, tóc thì thưa thớt, bóng loáng, đôi mắt lại rất sắc bén.

Ông quanh lớp học, : “Hình như hôm nay có người đưa người nhà đến đây, không sao, trong lớp có quá nhiều hơi thở nam tính, nóng bức khó chịu, cần có người đến giải nhiệt.”

Nghe , đám con trai học ngành xây dựng ầm lên.

Tôi ngồi yên tại chỗ, mặt đỏ bừng, không dám ngẩng đầu lên, liếc Hứa Hiểu Thần, thấy đang cúi đầu viết gì đó, trông hoàn toàn bình thường.

Tôi giận dữ đẩy nhẹ khuỷu tay , rồi nhanh chóng cúi đầu xuống, không thèm để ý đến .

Trong giờ học, tôi chỉ chăm vẽ. Giáo sư không đi lại nhiều, cũng không quản tôi, tôi vừa thoải mái vừa vui vẻ.

Sau giờ học, một nam sinh đeo kính, mắt híp híp, tiến lại gần, vỗ vai Hứa Hiểu Thần, hai chúng tôi với vẻ mặt đầy ám muội, : “Cậu có phúc đấy, có một xinh đẹp như .”

Hứa Hiểu Thần cũng mỉm , quay đầu tôi, trịnh trọng gật đầu, : “Đúng là rất xinh đẹp.”

“Bạn cậu không phải là sinh viên trường chúng ta phải không?”

Nói xong, một bàn tay lại đặt lên vai Hứa Hiểu Thần, tay gần như chạm vào ngực .

Lòng tôi lập tức dâng lên cơn sóng dữ. Bạn trai của tôi là người mà cậu có thể tùy tiện chạm vào à? ! Cậu thử mò xuống một tí nữa xem, tôi sẽ chặt cái tay hư hỏng của cậu!

Hứa Hiểu Thần tôi , sau đó rất bình tĩnh gạt tay cậu ra: “Không phải. Cô ấy là sinh viên trường Z.”

Cậu hơi kinh ngạc: “Trường Z á, xa thật đấy. Bạn cậu vượt ngàn dặm đến tìm cậu, cậu phải biết trân trọng đấy nhé.”

Sau đó, cậu nhẹ nhàng rời đi.

"Cậu ấy bảo phải trân trọng em." Hứa Hiểu Thần đột nhiên quay đầu lại, tôi trìu mến, khiến tôi rùng mình.

“Ừm. Rồi sao nữa?”

“Rồi... chúng ta ra ngoài nhé?”

“Đi đâu? Anh không có tiết nữa à?”

Anh nắm tay tôi, chạy nhanh ra khỏi lớp, nhanh đến nỗi tôi chỉ nghe thấy tiếng gió vù vù và giọng nhẹ nhàng của : “Không học nữa.”

Anh kéo tôi đến một tòa nhà chung cư, vào thang máy, đi thẳng lên tầng trên cùng.

Gió trên tầng thượng hơi mạnh, thổi qua mặt, tung tóc tôi.

Tôi đứng trên sàn bê tông xuống, có thể thấy hầu hết khu đại học. Những ngôi nhà rực rỡ, cây cối tươi tốt, người đi lại như thoi đưa, đều khiến tôi có cảm giác như đang mơ.

“Tiểu Uyển.”

"Hửm?" Tôi quay đầu lại, vô chạm vào đôi môi lạnh buốt của .

Tôi đứng sững tại chỗ, quên mất mình phải phản ứng thế nào.

Anh cũng hơi lúng túng, chạm nhẹ vào môi tôi, rồi rời đi, lại liếm nhẹ lần nữa. Anh vòng tay ôm eo tôi, áp đầu vào đầu tôi, buộc tôi lại gần hơn.

Tôi không khỏi đỏ mặt, lại có chút bối rối, đột nhiên tôi cảm thấy mình giống như một đứa trẻ ngốc nghếch liếm láp lung tung.

Nhưng tôi không đẩy ra.

Một lúc lâu sau, Hứa Hiểu Thần mới rời khỏi môi tôi, mặt đỏ như đám mây ở chân trời.

Tôi chằm chằm, nhéo một cái: “Kỹ năng hôn của tệ quá, đó không phải là hôn, đó là liếm!”

Hứa Hiểu Thần ho khan, mặt có vẻ hơi đỏ lên: “Anh chưa thử bao giờ, sau này em cho luyện tập nhiều hơn, sẽ .”

"..." Không biết xấu hổ, thật không biết xấu hổ.

Trong lòng tôi cũng vô cùng tiếc nuối, vì sao hồi đại học không chịu đương, bây giờ lại luôn xấu hổ trước mặt Hứa Hiểu Thần.

Giá mà hồi đó tôi nhận lời tỏ của người khác, nghĩ đến khuôn mặt của người tỏ với tôi, tôi vẫn thấy Hứa Hiểu Thần dễ hơn nhiều.

Hơn nữa, chúng tôi đã quen biết nhau hơn mười năm rồi.

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...