Trúc Mã Quá Dính [...] – Chương 7

Tôi đổi công việc, giáo viên ở một trung tâm đào tạo ngoại ngữ. Những gì tôi dạy chủ yếu là các kỹ năng và ngữ pháp đơn giản, hầu hết học viên đều là sinh viên đại học nên việc quản lý không khó khăn lắm. Ngoài việc thi thoảng phải viết giáo án khá tốn công sức thì không có gì phiền phức cả. Mức lương ở trung tâm đào tạo không cao cũng không thấp, đủ để sống thoải mái ở thành phố nhỏ này.

Hứa Hiểu Thần đã lên thành phố phía Bắc để học đại học. Một người phía Nam và một người phía Bắc, chúng tôi cách nhau gần một nghìn kilomet.

Trong kỳ nghỉ lễ Quốc khánh đầu tiên sau khi nhập học, Hứa Hiểu Thần đã đến thăm tôi.

Anh không có nhiều thay đổi, ngoại trừ đen hơn và gầy hơn một chút.

Trông hơi mệt mỏi, tôi ôm chặt , về nhà cất đồ rồi lại đến tìm tôi.

Anh tặng tôi một bó hoa, không phải hoa hồng, mà là một bó hoa sao baby có màu tím và đỏ đan xen.

Anh : “Anh thích em. Em giống như những vì sao trên bầu trời, tuy không nổi bật kiên cường và nhiệt huyết, luôn ở trong trái tim .”

Tôi chớp chớp mắt: “Vậy đây có phải là lời tỏ không?”

Anh nắm tay tôi, đặt lên ngực mình: “Đây là lời chân thành của , em nghe đi, nó đang đập đấy.”

Tôi nhận bó hoa sao baby, tim bỗng nhiên đập nhanh, tôi vẫn gạt tay ra: “Ngọt chết mất, học ở đâu ?”

“Học cái gì, đây là lời thật lòng của . Mấy hôm trước đã viết một bài thơ ba dòng cho em, gửi cho câu lạc bộ văn học của trường và đạt giải ba.”

“Thật sao? Vậy đọc cho em nghe thử đi?”

Hứa Hiểu Thần đột nhiên tôi bằng ánh mắt cực kỳ ngọt ngào, : “Anh em/ Khoảng cách giữa và việc không em/ Là cả một đời.”

“Ừm... sao em nghe quen thế nhỉ? Anh có sao chép không đấy?...”

“Từ Tiểu Uyển!! Rõ ràng bài thơ này là do sáng tác mà! Sao em có thể chà đạp tâm ý của như !”

“Được rồi rồi, đừng tức giận, em biết là viết mà! Vì đã tặng em một bó hoa sao baby, em mời đi ăn nhé?”

“Không cần.”

“Tại sao?”

“Anh mời em, đồ ngốc, em quên mình đã là của rồi sao?”

——

Hứa Hiểu Thần luôn tôi giống như một bé, không chỉ về ngoại hình mà cả tâm hồn, một người hai mươi mấy tuổi mà chẳng giống người lớn chút nào, cũng : “Anh muốn mãi mãi nuông chiều em như một bé.”

Có một lần, tôi đi tàu từ thành phố A đến thành phố B để gặp , tôi không báo trước cho .

Hơn 20 tiếng ngồi ghế cứng trên tàu, cộng thêm việc "đèn đỏ" ghé thăm, khi xuống tàu, tôi cảm thấy lâng lâng, thế vẫn chưa trả lời tin nhắn của tôi, tôi cứ suy nghĩ lung tung.

Mối quan hệ này luôn khiến tôi thiếu cảm giác an toàn, vì tôi lớn hơn 5 tuổi. Anh mới bước vào đại học, tràn đầy sức sống tuổi trẻ, xung quanh là những người cùng lứa tuổi, còn tôi, tôi đã bước vào xã hội, chịu ảnh hưởng của cuộc sống, bản thân đơn quá lâu khiến trái tim tôi già cỗi.

Khi tôi tìm thấy , đang phát tờ rơi dưới cái nắng như thiêu đốt.

Vừa thấy tôi, lập tức kéo tôi vào chỗ râm mát, nắm tay tôi hỏi: “Tiểu Uyển, sao em lại đến đây?”

Chuyến đi dài cộng với thời tiết nóng bức khiến tôi hơi choáng váng: “Em muốn tìm nên mới tới đây.”

“Sao em không với một tiếng? Như đã không phải ra ngoài.”

“Bởi vì em muốn tạo bất ngờ cho .”

Hứa Hiểu Thần lau mồ hôi, nắm tay tôi, : “Tiểu Uyển, đợi một chút, sẽ quay lại ngay.”

Anh chạy đi, không lâu sau đã quay lại, hai tay trống rỗng.

Anh kéo tôi đi, chỉ vào một cửa hàng bánh ngọt cách đó không xa, : “Bên ngoài nắng quá, dẫn em đi ăn chút gì nhé.”

Tôi qua cửa hàng bánh ngọt, lắc đầu: “Đắt quá, chúng ta đừng đến đó nha.”

Anh , kéo tôi về phía trước: “Không sao đâu, tiền kiếm thì phải tiêu, khó khăn lắm em mới đến đây một lần.”

Vừa bước vào cửa hàng bánh ngọt, một luồng khí mát lạnh lập tức ập vào mặt.

Hứa Hiểu Thần gọi mấy món bánh ngọt và một ly nước cam, đặt trước mặt tôi: “Ăn chút gì đi. Nước cam ấm, trời nóng uống nước có đá thì không tốt, sẽ bị say nắng.”

Tôi , vừa khéo "đèn đỏ" của tôi tới thăm, không thể uống nước có đá .

Tôi ăn mấy miếng bánh ngọt, thấy không đậy thì hỏi: “Sao không ăn?”

Anh lắc đầu, tôi mỉm : “Anh vừa ăn rồi, còn đang no lắm.”

“Vậy có khát không?”

Tôi không đợi trả lời mà đứng dậy lấy ống hút, cắm vào cốc rồi đưa cho : “Em không chê đâu, chúng ta uống chung nhé!”

Hứa Hiểu Thần tôi, ánh mắt lấp lánh.

Anh nhấp một ngụm nhỏ rồi : “Em có nhớ hồi nhỏ chúng ta cùng nhau đi trộm dưa hấu không? Lúc đó em còn nước dưa hấu cho uống nữa.”

Tôi đỏ mặt, quanh một lượt, may mà gần đó không có ai.

Đã là chuyện cũ từ lâu rồi, mà Hứa Hiểu Thần còn nhắc lại, hơn nữa, nước dưa hấu mà tôi năm đó thật kinh khủng.

“Em không nhớ, đã lâu lắm rồi.”

Anh lại hỏi tôi: “Khi nào em về? Em có định ở đây thêm vài ngày nữa không?”

Tôi mặt giận: “Anh hy vọng em về sớm à?”

Hứa Hiểu Thần lắc đầu, dịu dàng: “Không phải, nếu em ở lại, sẽ tìm chỗ ở cho em.”

"Thật sao? Em có năm ngày nghỉ. Em muốn ăn sinh nhật của xong rồi mới về." Tôi suy nghĩ một lúc rồi tiếp: “Sống ở bên ngoài tốn kém lắm, hay là... đi xem ký túc xá nữ của lớp có còn chỗ trống nào không? Nếu có thì thương lượng với họ nhé, đỡ tốn tiền.”

Hứa Hiểu Thần bật : “Chị ơi, em quên học gì rồi à? Anh học xây dựng, để em cho em biết, lớp không có nào cả, lớp bên cạnh mới có hai người thôi.”

Không có nào? Tôi ngạc nhiên.

Tôi lại cảm thấy hơi vui. Nếu không có nào, khả năng tôi có địch sẽ giảm đi đáng kể.

Hứa Hiểu Thần nhướng mày tôi: “Lớp không có con , em vui lắm à? Yên tâm, cho dù có con , cũng sẽ không bỏ em đâu.”

Tôi liếc : “Hứ, nên cảm ơn em đi, nhờ có em mà nổi bật giữa nhóm người độc thân.”

Hứa Hiểu Thần không biết phải sao với tôi: “Được , cảm ơn em. Vậy thưa Nữ hoàng, tối nay ngài muốn ở đâu?”

“Ở khách sạn thì đắt, em không muốn...”

“Vậy sao em không ra phía sau trường , một chỗ ngủ tạm trong hầm?”

“Trời ạ, Hứa Hiểu Thần, tàn nhẫn đến thế sao? Để em, một mềm yếu và xinh đẹp như hoa, đi ngủ ở hầm?”

Hứa Hiểu Thần nghiêng ngả: “Được rồi, đừng tiếc tiền, vẫn còn mấy nghìn tệ từ việc thêm lúc hè. Hơn nữa, em chỉ ở đây có vài ngày thôi, tốn bao nhiêu tiền chứ? Đừng từ chối ! Anh cũng không muốn em phải lo lắng, có thể nuôi em.”

"Vậy đi cùng em đi." Tôi nhỏ.

"Hả?" Hứa Hiểu Thần có chút ngạc nhiên.

“Đi với em đi, em không dám ở một mình.”

“Ừm... rồi... Vậy chúng ta đi tìm chỗ trước, tối nay sẽ mang đồ qua.”

“Được rồi, nhớ mang thêm vài bộ quần áo để thay nhé, em không giặt đồ giúp đâu...”

Trên mặt Hứa Hiểu Thần đầy những đường đen: “Anh nhờ em giặt đồ hồi nào?”

“Anh không nhớ à? Lúc học lớp 5, bẩn đồng phục, sau đó, sợ bị ba mẹ mắng nên khóc lóc chạy đến tìm em...”

"Đừng nữa..." Hứa Hiểu Thần vội vàng bịt miệng tôi lại.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...