13
Thái tử tiễn ta về phủ.
Ta đứng ở cổng, mắt xa xăm theo cỗ xe ngựa của y đi xa dần.
“Đi xa rồi.”
Giọng của Thẩm Tòng An vang lên sau lưng ta.
Ta quay người lại hắn, ngạc nhiên phát hiện trong ánh mắt hắn có một tia khinh miệt.
Ta khẽ cau mày, lạnh giọng hỏi: “Ngươi có chuyện gì?”
Thẩm Tùng An sững sờ hồi lâu, cuối cùng giận dữ quát lên: “Không ngờ ngươi lại là hạng người trèo cao nịnh bợ như !”
Nói xong liền phất tay áo bỏ đi.
“Vô duyên vô cớ.”
Ta lẩm bẩm một câu không vui, lập tức ném Thẩm Tòng An ra khỏi đầu, vội vàng quay về báo với phụ mẫu chuyện liên quan đến thái tử.
Mẫu thân , thái tử đã lòng với ta rồi.
Phụ thân thì bảo: là phúc thì không phải họa, là họa cũng khó tránh, cứ chờ xem thế nào đã.
Không ngờ, từ hôm sau, mỗi ngày thái tử đều sai người đưa lễ vật nhỏ tới cho ta. Hôm nay là kỳ hoa dị thảo, ngày mai là đồ chơi Tây Dương.
Trong phòng, trong sân của ta, những món đồ quý giá ngày một nhiều thêm.
Mỗi lần thấy những thứ ấy, ta lại nhớ tới người tặng chúng. Cuối cùng, ta không kìm nữa, quyết định đi gặp y.
15
Yến ngắm hoa tại phủ Quốc cữu, khách khứa đông như trẩy hội.
Dù phụ thân ta là Lại bộ Thị lang, nhà ta cũng có chút địa vị, so với những thế gia thâm căn cố đế thì vẫn còn kém xa.
Thế lần này, phu nhân Quốc cữu đích thân ra tận cửa đón, thân thiết khoác tay mẫu thân ta, hai người vừa đi vừa không ngớt.
Khi bà ấy về phía ta, ánh mắt đầy trìu mến:
“Đúng là nữ nhii lớn thì khác xưa, nha đầu này giờ đã nở nang xinh đẹp quá rồi.”
Nếu không biết thì thật sự sẽ nghĩ nhà ta với họ thân thiết lắm. Nhưng lần trước cùng dự một yến tiệc, chỉ mới cách đây một tháng, phu nhân Quốc cữu vẫn còn cao cao tại thượng, nào thèm chủ bắt chuyện với nhà ta.
Sự thay đổi này, tất nhiên là vì Chu Dật Thanh. Người trong thế gia, mũi ai cũng thính.
Ánh mắt đổ dồn về phía ta, có ghen tỵ, có đố kỵ.
💌Bạn đang đọc truyện của nhà: Cần 1 ly cafe mỗi ngày 💌
💓Hãy vào trang mình để thưởng thức thêm nhiều truyện khác nữa nhé!💓
Không bao lâu sau, Chu Dật Thanh đích thân ra khỏi điện nghênh đón ta.
Y mừng rỡ: “Lý nương, không ngờ nàng sẽ đến.”
Ta ngẩn người chàng, nhất thời không biết nên gì.
Y vội hỏi: “Có phải gặp phải chuyện khó khăn gì không? Có ở đây, nàng đừng lo.”
[ – .]
Ta khẽ lắc đầu, theo y vào trong.
Bất chợt, ta thấy sắc mặt Thẩm phu nhân tối lại.
Quay đầu theo ánh mắt bà ta, liền thấy Thẩm Tòng An và Ôn Nhan sóng vai bước tới.
Cả hai bình thản hành lễ với các trưởng bối, tỏ ra hoàn toàn không để tâm đến ánh mắt người đời.
Ôn Nhan rạng rỡ đi về phía ta, hồ hởi chúc mừng:
“Chúc mừng Lý nương, đã tìm nhân duyên tốt lành.”
Lập tức, sắc mặt nhiều người liền biến đổi.
Mẫu thân ta lạnh lùng bật :
“Ôn nương quả là người đặc biệt, tâm địa thiện lương, mong con ta có chỗ gửi thân tốt đến mức mê muội luôn rồi.”
Ôn Nhan sững sờ, quay sang hỏi ta với vẻ không hiểu:
“Chẳng lẽ Lý nương vẫn chưa với phu nhân nhà mình sao?”
Mẫu thân ta tức đến sôi gan, nếu không phải đang ở phủ Quốc cữu, e là đã cầm chổi đuổi đánh rồi.
Thẩm phu nhân giận dữ quát:
“Thẩm Tòng An, nếu con còn nhận ta là mẫu thân thì mau dẫn nữ nhân này cút ngay!”
Thẩm Tòng An như không nghe thấy, chỉ lặng lẽ ta, ánh mắt phức tạp.
Trên mặt vẫn là vẻ dịu dàng thường ngày, ta lại ra sắc mặt hắn đã tái xanh.
Hắn đang giận, có lẽ là không muốn thấy ta thân thiết với Chu Dật Thanh như .
Ta lập tức phủi sạch ý nghĩ ngốc nghếch trong đầu.
Ta đâu có ngốc, chắc chắn là mình lại ảo tưởng rồi.
Thẩm Tòng An hẳn là đang mong ta với Chu Dật Thanh thành đôi đấy chứ.
Chu Dật Thanh hơi nghiêng người, chắn trước ánh của Thẩm Tòng An, rồi dẫn ta vào sảnh chính.
Y lại : “Lý nương, đừng lo, có ta ở đây, bất kể là việc gì, ta cũng sẽ nghĩ cách giúp nàng.”
Ta lấy hết can đảm:
“Ta không sao cả, không gặp rắc rối gì. Điện hạ, ta tới đây là có điều muốn .”
“Ừm.” Y chăm ta, ánh mắt vừa nghiêm túc vừa đầy mong đợi.
Tim ta đập thình thịch.
“Điện hạ, chúng ta có thể tìm hiểu thêm một chút rồi mới bàn chuyện hôn nhân không?”
Chuyện thành thân, ít nhất cũng phải chờ hệ thống online đã.
Chu Dật Thanh kinh ngạc mở to mắt, rồi nụ trên môi chàng càng lúc càng sâu.
“Được.” Chàng kéo dài giọng, dịu dàng đến mức khiến người ta say lòng, trong đó tràn đầy chiều chuộng.
Ta không khỏi nghĩ, quyết định này… có lẽ cũng không tệ.
Bạn thấy sao?