11
Về đến phủ, ta đem cây đàn Lục Khởi đặt trước mặt phụ mẫu, cầu xin hai người chỉ lối.
Mẫu thân kinh ngạc thốt lên: “Đây là Lục Khởi? Là Tòng An đưa cho con ư?”
Ta lắc đầu:
“Là Lục Khởi, không phải do Thẩm Tòng An đưa.”
Phụ mẫu ta đưa mắt nhau, sắc mặt càng lúc càng nghi hoặc.
Phụ thân trầm ngâm :
“Lục Khởi… hình như gần đây ta từng nghe đồng liêu nhắc tới. Là người của phủ Quốc cữu hay phủ Thái phó đang tìm kiếm vật này.”
Thẩm Tòng An lần đầu sắp đặt chuyện gặp gỡ cho ta, chính là trưởng tử đích xuất của phủ Thái phó – Trần Dụng Bạch.
Mấy công tử nhà Thái phó ta đều từng diện kiến, tuyệt chẳng phải họ.
Nghĩ đến đây, tim ta bất giác se thắt.
“Là phủ Quốc cữu…”
Ta cụp mắt, không dám nghĩ xa hơn nữa.
Phụ thân lo lắng hỏi dồn:
“Ninh Ninh, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”
Ta đáp:
“Thẩm Tòng An sắp xếp cho con một cuộc gặp mặt, ước hẹn tại Cầm phường. Con lầm tưởng vị công tử ấy là chưởng quầy, cùng hắn trò chuyện một hồi. Không ngờ hôm nay lại có người đưa đàn Lục Khởi tới phủ.”
Lời vừa dứt, phụ mẫu ta cùng đập bàn đứng dậy, giận dữ muốn sang Thẩm phủ hỏi cho ra lẽ.
Phụ thân nghiêm giọng:
“Thật là người không thấu lòng dạ! Tưởng tiểu tử họ Thẩm kia chẳng qua là không thích nữ nhi ta, ai dè cũng là kẻ tâm cơ!”
Mẫu thân thì thóa mạ không tiếc lời:
“Nó dám tự ý sắp đặt hôn sự cho Ninh Ninh nhà ta, không chỉ là vượt quyền chủ, mà còn có thể khiến danh tiết của con bé bị tổn !”
Nhìn phụ mẫu vì ta mà tức giận bất bình, sống mũi ta chợt cay xè, khóe mắt ngấn lệ.
Mẫu thân ôm ta vào lòng, giọng đầy đau xót:
“Ninh Ninh, buông bỏ Thẩm Tòng An đi con, đừng khổ sở nữa.”
Ta gật đầu thật mạnh, trong mắt bừng lên vẻ kiên cường.
“Xin phụ mẫu yên tâm, từ nay về sau, con sẽ không nhớ thương hắn nữa. Thứ khiến người ta đau khổ, chưa từng là sự vô của người khác… mà là những ảo vọng không chịu dứt trong lòng mình.”
Lời vừa buông ra, trên mặt phụ mẫu ta dường như cũng hiện lên vẻ yên lòng.
12
Chuyện về Lục Khởi còn chưa quyết định xong, thì người đưa đàn lại mang đến một thiếp mời.
[ – .]
Phụ thân ta vừa thấy, đồng tử lập tức co rút, kinh ngạc đến rơi cả hàm: “Đây… đây là nét bút của Thái tử điện hạ!”
Ta cũng sững người như hóa đá.
Phụ thân bảo ta nên đến gặp Thái tử, đích thân rõ mọi chuyện.
Đến ngày hẹn, ta mang theo Lục Khởi, đúng giờ đến một khu vườn riêng biệt.
💌Bạn đang đọc truyện của nhà: Cần 1 ly cafe mỗi ngày 💌
💓Hãy vào trang mình để thưởng thức thêm nhiều truyện khác nữa nhé!💓
Thái tử đã ngồi trong đình, đích thân pha trà.
Ta lễ độ thi lễ:
“Tham kiến Thái tử điện hạ.”
Chàng mỉm ôn hòa:
“Tiểu thư hãy ngồi đi. Trước kia nàng chưa rõ thân phận của , mong nàng chớ trách.”
Ta cúi đầu đáp:
“Thần nữ không dám.”
Thái tử tiếp:
“Tiểu thư ở chốn kinh thành vốn có chút danh tiếng – can đảm, nhiệt .”
Lời này… là châm biếm chăng?
Châm biếm ta từng buông bỏ cả tự trọng, quấn lấy Thẩm Tòng An không buông.
Ta thu liễm ánh mắt, không đáp. Chỉ nghe y tiếp lời:
“Trước kia vẫn luôn lấy tò mò, rằng tiểu thư vì Thẩm Tòng An có thể tới mức nào, có thể kiên trì bao lâu. Vì hiếu kỳ nên dõi theo, không ngờ càng lại càng để tâm. Gần đây nghe , Thẩm Tòng An mời gọi không ít công tử nhà thế gia, lần nào cũng gặp tiểu thư. Hỏi ra mới biết, là hắn ngấm ngầm sắp đặt những lần gặp gỡ ấy.”
“Hôm ở Cầm phường gặp mặt, là do chủ ý của . Cô cũng muốn cùng tiểu thư… xem mắt một lần.”
“Cô họ Chu, tên Dật Khanh, là trưởng tử của đương kim Hoàng thượng và Hoàng hậu, chưa định hôn với ai.”
Lời của Thái tử… thẳng thắn đến khiến ta nhất thời không biết nên phản ứng ra sao. Ta cúi đầu, lòng trăm mối tơ vò, chưa biết nên từ chối thế nào để không thất lễ.
Có lẽ vì đợi mãi không thấy ta trả lời, y tuy vẫn mỉm đoan chính, ngón tay đặt trên tách trà đã hơi run rẩy, như thể đang căng thẳng.
Một lúc sau, y khẽ : “Tiểu thư không cần lo lắng hay gánh nặng, sẽ không ép buộc nàng.”
Ta ngẩng đầu chàng:
“Điện hạ, thần nữ… danh tiếng chẳng tốt đẹp gì.”
Tuổi còn nhỏ đã một lòng đeo đuổi Thẩm Tòng An, si mê đến cuồng dại… thì danh tiếng nào còn?
Y ta, ánh mắt không chút d.a.o :
“Chỉ cần tiểu thư gật đầu, sẽ tấu lên phụ hoàng, xin chỉ hôn.”
Ta khẽ mím môi, hai tay giấu trong tay áo siết chặt lòng bàn tay.
Một lúc lâu sau, ta mới lấy lại thanh âm:
“Chuyện cả đời, thần nữ… muốn thương nghị cùng phụ mẫu.”
Bạn thấy sao?