Trúc Mã Mai Mối [...] – Chương 4

Chương 4

8

Theo đúng ước hẹn với Thẩm Tòng An, ta đúng giờ đến Cầm phường. 

Hắn cùng bằng hữu vẫn chưa tới.

Chưởng quầy Cầm phường là một người trẻ tuổi, dung mạo tuấn tú, khí độ phi phàm, trông không giống kẻ ăn buôn bán, mà giống như công tử thế gia dưỡng dục kỹ càng. 

Y ngỡ ta đến để chọn đàn, liền ân cần giới thiệu từng chiếc một. Thanh âm trầm thấp dễ nghe, không nhanh không chậm, khiến người khác nghe cũng cảm thấy an tâm.

Ta thử qua mấy phím đàn, cùng y đối thoại.

Chẳng bao lâu sau, chưởng quầy từ hậu đường lấy ra một cây cổ cầm trân quý. Thân cầm đen nhánh, ẩn hiện ánh lục thâm u, bên trong khắc bốn chữ “Đồng Tử Hợp Tinh” – chính là danh cầm Lục Khởi, giá trị vô lượng, thiên kim khó cầu.

Thấy cây cầm quý như , lòng ta cũng nao nao muốn thử.

Chưởng quầy khẽ mỉm : “Cô nương có thể thử xem.”

Ta cúi người cảm tạ, rồi ngồi xuống trước đàn.

Một khúc nhạc, ta mới tấu đến nửa chừng, ngẩng đầu đã thấy chưởng quầy ta chăm . Y hồi thần lại, ánh mắt ta như có thêm vài phần thưởng thức.

Chúng ta trò chuyện về Lục Khởi, luận bàn tâm đắc khi học cầm.

Ta ở cầm phường suốt một canh giờ, cùng chưởng quầy đàm đạo rất hợp ý. Y hiểu biết sâu rộng, từ thiên văn địa lý đến thơ từ ca phú, đề tài nào cũng có thể .

Trò chuyện đến quên cả thời gian, ta suýt nữa quên mất việc Thẩm Tòng An và bằng hữu thất ước.

9.

Ngày hôm sau, có người đưa cây Lục Khởi đến phủ ta, rõ là tặng riêng cho ta.

Bảo vật như thế, ta không dám tùy tiện nhận, liền mang theo Lục Khởi trở lại Cầm phường.

Nào ngờ chưởng quầy hôm nay lại là một người trung niên.

Ta nghi hoặc hỏi: “Xin hỏi, hôm qua trong tiệm chẳng phải còn một vị chưởng quầy khác sao?”

Chưởng quầy khẽ , vẻ mặt mang theo vài phần thần bí: “Lý nương hiểu lầm rồi, tiệm này xưa nay chỉ có một chưởng quầy là ta đây. Còn tiểu nhị thì có mấy người.”

Chưởng quầy lại gọi đúng họ ta.

Ta liếc những kẻ chạy tới chạy lui trong tiệm, lúc này mới bừng tỉnh hiểu ra sự khác thường của ngày hôm qua.

Hôm ấy, ta chưa từng thấy một tiểu nhị nào. Chỉ có người cùng ta chuyện bàn luận về đàn ấy.

Hôm qua, y không từng tiết lộ thân phận.

Hôm nay lại phái người đưa đàn tới tận cửa.

Xem phản ứng của chưởng quầy, hẳn y đã sớm đoán ta sẽ quay lại trả đàn.

Ta không hỏi chưởng quầy về thân phận của y. Chỉ sợ bị dắt mũi mà đi.

[ – .]

Trước khi hệ thống khởi lại, ta không muốn vướng víu với bất kỳ ai.

10

Chưởng quầy không dám nhận lại Lục Khởi.

💌Bạn đang đọc truyện của nhà: Cần 1 ly cafe mỗi ngày 💌
💓Hãy vào trang mình để thưởng thức thêm nhiều truyện khác nữa nhé!💓

Ta chợt nhớ tới lời Thẩm Tòng An từng :

“Lần này nhất định ngươi sẽ vừa mắt người kia.”

Nếu hôm qua không phải thất ước, mà là đã sớm gặp mặt…

Cẩn thận ngẫm lại, người mà Thẩm Tòng An sắp đặt, chắc hẳn vẫn là thế tử quan gia.

Ta từng dự không ít yến tiệc thế gia, chưa từng gặp qua người ấy. Xem ra, thân phận y có lẽ còn tôn quý hơn cả đám con cháu quan lại bọn ta.

Ta mang Lục Khởi đến phủ Thẩm gia.

Ta hỏi Thẩm Tòng An:

“Hôm qua người huynh bảo ta gặp, chính là vị trong Cầm phường ấy sao?”

Ánh mắt Thẩm Tòng An dần tối lại, đáy mắt hiện lên vẻ phức tạp, khiến lòng ta thoáng ngẩn ngơ.

Ta nhắc lại lần nữa:

“Người huynh sắp xếp cho ta, có phải chính là y?”

Một hồi lâu, hắn mới đáp:

“Là hắn. Xem ra, ngươi quả thực đã vừa mắt.”

Trong lời hắn không hề có vui mừng, trái lại mang theo vài phần giận dữ.

Ta suýt tưởng mình sắp công lược thành công rồi.

Chỉ trách ta không đủ thông tuệ, thuở trước luôn nghĩ hắn cũng có ý với ta. Hệ thống kia, có lẽ cũng vì không muốn ta buông bỏ, nên mới luôn Thẩm Tòng An đối với ta có cảm .

Ta trấn tĩnh lại, không để bản thân bị hắn ảnh hưởng thêm nữa.

Ta đưa Lục Khởi tới trước mặt Thẩm Tòng An: “Nhờ huynh chuyển lời giúp, ta tạ ơn ý tốt của hắn.”

Thẩm Tòng An thoáng sửng sốt, dường như rất ngạc nhiên.

Không rõ là kinh ngạc vì người kia tặng đàn cho ta, hay kinh ngạc vì ta không nhận.

Hắn :

“Vật hắn tặng, ta không thể thay muội chuyển lại.”

Ta khẽ cúi mắt: “Đã phiền.”

Nói xong liền ôm cầm, quay lưng trở về phủ nhà bên cạnh.

Thanh âm của Thẩm Tòng An vang lên phía sau:

“Muội không muốn hỏi ta, hắn là ai sao?”

Ta dừng bước, không quay đầu lại, chỉ hơi nâng giọng đáp:

“Không hỏi.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...