3
Thế … nữ chính Ôn Nhan đã xuất hiện.
Dựa theo chỉ dẫn của hệ thống, ta hết lần này đến lần khác ngăn cản bọn họ gặp nhau.Nhưng sức mạnh của cốt truyện là điều không thể kiểm soát.
Cuối cùng, bọn họ vẫn cờ tương phùng.
Chỉ một ánh , đã định cả một đời.
Thẩm Tòng An chạy khắp cả kinh thành chỉ để mua cho Ôn Nhan món đậu hũ hoa nàng thích nhất.
Thẩm Tòng An đích thân dắt ngựa cho nàng, cùng nàng cưỡi ngựa săn bắn.
Thẩm Tòng An vì nàng mà dầm sương đội gió, chờ đến nửa đêm.
Những gì hắn từng vì ta, hắn cũng cho Ôn Nhan.
Những gì hắn chưa từng cho ta, hắn cũng đều cho Ôn Nhan rồi.
Còn ta, lại trở thành kẻ khiến người người chán ghét.
Năm năm nỗ lực… rốt cuộc chỉ là một trò .
4
Hôm đó là thọ yến của Thẩm phu nhân, Thẩm Tòng An dẫn Ôn Nhan đến trước mặt song thân hắn.
Giống như trong sách đã viết, ban đầu Thẩm đại nhân cùng Thẩm phu nhân đều không hài lòng với Ôn Nhan.
Bọn họ không mong Thẩm Tòng An cưới một nữ nhi sơn tặc thê tử.
Bọn họ muốn một tiểu thư quan gia như ta dâu nhà họ Thẩm.
Ôn Nhan có kiêu ngạo của riêng mình. Thẩm gia không hoan nghênh nàng, nàng cũng không cúi đầu nịnh nọt.
Nàng ngẩng đầu ưỡn ngực, dứt khoát rời khỏi Thẩm phủ.
Thẩm Tòng An bất chấp sự ngăn cản của phụ mẫu, giữa buổi yến tiệc đứng dậy đuổi theo Ôn Nhan.
Hệ thống không ngừng thúc giục ta:
[Ký chủ, mau đuổi theo, biết đâu có thể tìm cơ hội giành lại nam chính.]
Ta không muốn đi, không muốn chen chân khi người khác đang tổn thương. Nhưng ta lại càng không muốn bị hệ thống xóa sổ.
Khi ta rời khỏi bàn tiệc, vô số ánh mắt dõi theo sau lưng.
Đó là ánh đầy khinh rẻ, khinh miệt.
Ta đuổi đến ngoài phủ, chỉ thấy Thẩm Tòng An và Ôn Nhan đang chuyện bên cạnh con sư tử đá trước cổng.
[ – .]
Ta theo bản năng trốn sang phía còn lại của sư tử đá.
Giọng của Ôn Nhan mang theo vài phần ghen tuông:
“Ngày hôm nay ta đã gặp vị thanh mai trúc mã của chàng, vị tiểu thư quan gia kia… nàng rất đẹp.”
Thẩm Tòng An lập tức lên tiếng bày tỏ:
“Trong mắt ta, chỉ có nàng là đẹp nhất. Ta chỉ xem nàng ấy như muội muội. Người ta thích… chỉ có nàng.”
Nghe , trong lòng ta không khỏi dâng lên một tia tuyệt vọng. Những điều hắn từng cho ta, rốt cuộc chỉ là nghĩa huynh muội thôi sao?
Hệ thống lại thúc giục ta bước ra, tạo hiểu lầm giữa bọn họ, sau đó đoạt lại Thẩm Tòng An.
Nhưng giáo dưỡng từ hai kiếp người đều cho ta biết:
Không thể.
Nam nữ chính đã , ta không thể chen chân vào cảm ấy.
5.
Ngày hôm sau, Ôn Nhan đến tìm ta.
Nàng : “Lý tiểu thư, ngươi dung mạo đoan trang, xuất thân hiển quý, là thiên kim của Thị lang bộ Lại, có thể có rất nhiều lựa chọn.”
💌Bạn đang đọc truyện của nhà: Cần 1 ly cafe mỗi ngày 💌
💓Hãy vào trang mình để thưởng thức thêm nhiều truyện khác nữa nhé!💓
“Còn ta thì khác. Phụ thân ta là sơn tặc, mẫu thân ta là một nông phụ bị phụ thân cướp về núi, người mất từ khi ta còn rất nhỏ.”
“Ta vốn nghĩ đám công tử kinh thành đều là phường hoa hoè hoa sói, không ngờ lại có người như Tòng An.”
“Tòng An không chê xuất thân của ta, chỗ nào cũng vì ta mà nghĩ, còn thề sẽ cùng ta một đời một kiếp, một đôi người.”
“Ta không muốn mất chàng, cũng không muốn tổn thương ngươi.”
Nàng cứ thế tự mình một tràng, dường như rất thiện lương, cũng rất chân thành. Ít nhất, ta ra , nàng đã thực lòng cảm chính bản thân mình.
Ta không khỏi vừa buồn vừa buồn khổ.
Đợi ta thành thân? Đợi ta hạnh phúc sao…Nhưng ta… sắp chec rồi.
Ta không oán Ôn Nhan, thật sự không có lý do gì để oán nàng. Cũng không thể trách bất kỳ ai.
Là ta xui xẻo, xuyên thành nữ phụ pháo hôi, lại còn tự mình đ.â.m đầu đi công lược nam chính.
Ta hao tâm tổn trí bên Thẩm Tòng An suốt năm năm, tưởng rằng sắp có kết quả, kết cục lại vẫn thua thảm .
Bọn họ không sai, của họ thật sự đẹp đẽ lãng mạn.
Nhưng ta đã sai điều gì? Vì sao lại đáng bị xóa sạch?
Bạn thấy sao?