21
Tôi có một bí mật, giấu kín nhiều năm.
Tôi thích Hạ Văn Hi.
Không biết từ khi nào mình bắt đầu rung , tóm lại, tôi thích hắn.
Nhưng hắn lúc nào cũng có vẻ đáng ghét như , khiến tôi cảm thấy hắn tuyệt đối không có cảm gì với tôi ngoài .
Vì tôi giấu kín cảm của mình, cẩn thận diễn vai em nhỏ kẻ thù không đội trời chung của hắn.
Bởi vì quá thích, thậm chí còn sinh ra sự sợ hãi.
Tôi sợ cảm bấy lâu nay sẽ bị lời thú nhận hủy.
Ngày tôi đi giao đồ ăn, tôi không do dự hôn Hạ Văn Hi.
Là vì tôi cảm thấy, sau này chắc sẽ không còn giao tiếp với hắn nữa, có lẽ cũng không gặp nhau vài lần, nên đã dũng cảm liều một lần.
Tôi mượn cớ kiếm tiền, hắn không hề nghi ngờ.
Tôi không hối hận về hành kích này, thích hắn nhiều năm như , hôn một lúc thì sao chứ?
Hơn nữa, là hắn chủ đề nghị.
Sau đó, tôi không nghĩ tới hắn lại nhiều chuyện như cho tôi.
Cảm muốn ch/3t, trong lòng lại sinh ra chút bất lực -- Tình cảm này chắc là không thể buông bỏ rồi.
Có lẽ tôi sẽ thích hắn cả đời.
22
Tối hôm đó, không biết tại sao lại ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau tỉnh lại, tôi vừa mở mắt, liền thấy khuôn mặt gần như hoàn hảo kia.
Vừa mở mắt đã bị tấn công, thực sự rất đẹp mắt.
Tôi chằm chằm vào hắn một lúc lâu.
Hình như vẫn còn nhớ rõ diện mạo của hắn lúc nhỏ, cũng đẹp trai như .
Tính ra, Hạ Văn Hi phải gọi tôi là chị, tôi hơn hắn vài ngày.
Chính vì chỉ hơn vài ngày, nên Hạ Văn Hi không chịu gọi, còn ép tôi gọi hắn là .
Tôi cũng không chịu.
Vì hai đứa nhỏ cãi nhau om sòm, cuối cùng móc ngón tay hẹn ước, một ngày là em, một ngày là chị em.
Tôi nhếch mép .
Thực ra lúc nhỏ tôi và Hạ Văn Hi đã cùng nhau rất nhiều chuyện ngốc nghếch, tiếc là trí nhớ của tôi không tốt bằng hắn, hắn nhớ rất nhiều chuyện đen tối của tôi.
Đang nghĩ ngợi, Hạ Văn Hi bỗng nhiên lên tiếng: "Em còn muốn bao lâu nữa?"
Tôi giật mình, thu hồi tâm trí, lập tức nhảy dựng ra khỏi người hắn.
"Anh tỉnh lâu rồi sao?!"
Hạ Văn Hi mở mắt, ánh mắt trong veo, dái tai hơi đỏ, lại khiêu khích tôi: "Còn tưởng em muốn hôn chứ."
Vừa nãy thực sự có ý nghĩ đó...
Bị vạch trần, tôi tức giận: "Mơ đi! Sao có thể! Em là loại người đó sao?"
Hạ Văn Hi chống tay lên đầu, nham hiểm: "Nếu chưa bị cưỡng hôn thì đã tin rồi."
"..."
23
Nửa tháng sau, kết quả cuộc thi thiết kế trang sức đã có, tôi giành giải vàng với lợi thế tuyệt đối, các giám khảo đều tán thưởng không ngớt.
Không phụ lòng tôi nỗ lực bấy lâu nay.
Cuộc thi thiết kế trang sức lần này rất long trọng, độ hot của tác phẩm vẫn khiến người ta kinh ngạc, lợi dụng chủ đề "văn hóa tự tin" nổi tiếng ra khỏi giới chuyên môn.
Bộ trang sức tôi thiết kế là phong cách Trung Quốc, tinh xảo đẹp mắt, nhiều chi tiết, vì thế tôi đã nghiên cứu rất lâu, tốn rất nhiều tâm sức.
Đang lúc đỉnh cao, tôi vào việc tại công ty trang sức đó, chuẩn bị tích lũy kinh nghiệm, sau đó sẽ thành lập studio riêng.
Tại lễ trao giải, khi phát biểu cảm nghĩ nhận giải, tôi đeo chiếc nhẫn đính hôn mà năm năm trước một người đã tự tay đeo cho tôi.
Giơ tay ra cho mọi người xem, tôi nhấn mạnh cảm ơn người đã tặng tôi chiếc nhẫn này.
Hạ Văn Hi mời đến tham dự lễ trao giải đang ngồi dưới khán đài.
Vượt qua vô số ống kính và người, tôi rạng rỡ với hắn, ánh mắt long lanh.
Vẻ mặt của Hạ Văn Hi có chút ngỡ ngàng, còn có sự vui mừng không thể che giấu.
Lễ trao giải kết thúc, tôi xách váy dài ngồi vào xe của Hạ Văn Hi.
Hắn lén liếc tôi một cái, sau đó nhanh chóng di chuyển ánh mắt, bảo tài xế lái xe.
Tôi ngồi bên cạnh hắn, chằm chằm vào hắn.
Không chớp mắt.
Mấy phút sau, Hạ Văn Hi không chịu nữa, có chút bực bội hỏi: "Sao em cứ mãi thế?"
"Vậy sao không em?"
Hắn sững sờ, vẫn quay đầu ra cửa sổ, cố với giọng điệu hùng hổ: "... Kệ ."
Tai và gò má lộ ra hơi đỏ ửng.
Tôi dịch mông, ngồi gần hắn hơn, sau đó đưa tay ôm lấy mặt hắn, quay lại, đối diện với tôi.
"Nhìn em."
Ánh mắt chạm nhau, tôi nháy mắt với hắn: "Hôm nay chuyên gia trang điểm cho em là người rất nổi tiếng đấy."
Cười nhẹ nhàng, tôi hỏi với vẻ mong đợi: "Đẹp không?"
Hạ Văn Hi một lúc, nhắm mắt lại như chịu thua, giọng yếu ớt.
"Tim sẽ nổ tung mất..."
Tôi bật : "Nhưng phải sao bây giờ, sau này ngày nào cũng phải khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần của em."
"Thích nghi đi, vị hôn phu à."
Hạ Văn Hi bỗng nhiên mở to mắt: "Em..."
"Em sao? Vừa nãy không phải cũng nhấn mạnh cảm ơn sao?"
"Anh có muốn lên mạng tìm kiếm 'tại sao vợ chưa cưới hơi ngốc lại nhớ ra mình đã từng đính hôn' không?"
"..."
Chưa đợi hắn trả lời, xe đã dừng lại, tôi kéo hắn xuống xe, trở về nhà.
Ở cửa ra vào, vừa đóng cửa lại.
Tôi đẩy Hạ Văn Hi một cái, lưng hắn dựa vào cửa.
Hắn có chút hoang mang: "Em gì vậ--"
Nhón chân lên, tôi vịn vai hắn, hôn lên môi hắn.
Môi lưỡi quấn quýt, mập mờ lãng mạn.
Hạ Văn Hi chỉ sững sờ vài giây, liền giành lấy thế chủ .
Dần dần, hai người dính chặt vào nhau, tôi thở hổn hển, đưa tay muốn đẩy hắn ra, lại bị hắn hôn sâu hơn.
Hắn đưa tay ra giữ gáy tôi, không cho phép tôi lùi lại.
Tình cảm bị kìm nén bấy lâu nay cuối cùng cũng giải phóng.
Nhưng cuối cùng, Hạ Văn Hi bỗng nhiên bế tôi lên, đặt xuống ghế sofa.
Sau đó tự mình quay người đi vào phòng tắm.
Tôi ngồi trên ghế sofa, bị hôn đến mức đầu óc trống rỗng, thở hổn hển.
Bạn thấy sao?