Trúc Mã Là Oan [...] – Chương 7

19

Khoảng thời gian tiếp theo, tôi dồn hết tâm sức vào sáng tạo.

Tôi nhận ra rằng đây là con đường duy nhất của tôi.

Tôi không phải là không có điểm mạnh nào, trong thiết kế trang sức, thành tích của tôi luôn rất tốt, giáo viên rất khen ngợi, cũng từng đạt không ít giải thưởng lớn.

Đủ để chứng minh tôi có năng lực.

Nhưng đang bận rộn, lại có người trơ trẽn đến ô nhiễm không khí xung quanh tôi.

Chắc hẳn Cố Yên đã điều tra ra tôi cũng đăng ký tham gia cuộc thi thiết kế này.

Dưới khu nhà, tôi thấy Cố Yên tức giận xông tới.

Cô ta hỏi thẳng từng tôi tại sao lại tham gia cuộc thi.

Chị ơi, chị lấy quyền gì mà hỏi ?

Tôi ta, vẻ mặt bình tĩnh, giọng điệu không một gợn sóng: "Giống con chuột thật đấy."

"Cô cái gì?"

"Tôi , giống con chuột trong cống, theo dõi nhất cử nhất của tôi." Tôi nghiêng đầu: "Cố Yên, tôi rất tò mò, rốt cuộc ghen tị với tôi đến mức nào?"

Cố Yên siết chặt dây túi xách hàng hiệu trong tay, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh: "Hừ, tôi ghen tị với ? Tại sao tôi phải ghen tị với một kẻ sản, nợ nần chồng chất như ?"

Tôi gật gật đầu: "Ồ, đúng , không chỉ ghen tị, mà còn sợ hãi nữa."

"Vì nên mới vô cớ đến hỏi tôi, bởi vì sợ thua xấu mặt quá sao?"

Cố Yên là đại học của tôi, lúc đó quan hệ rất tốt, ta cũng nhờ tôi mà quen biết Hạ Văn Hi.

Bây giờ nghĩ lại, có lẽ ta tiếp cận tôi là vì Hạ Văn Hi.

Nghĩ đến điều gì đó, tôi nhẹ nhàng : "Cuộc thi lần này khác rồi, chắc là chị không thể dùng tiểu xảo nữa."

Cô ta mặt mày tái nhợt: "Cô nhảm gì thế?!"

"Tưởng tôi không biết sao, tại sao có vài lần thi lại đứng nhất còn tôi lại đứng nhì? Tôi biết chứ, coi , nên không vạch trần."

"Lúc nào cũng thua tôi, lúc nào cũng không đạt thành tích tốt, rất buồn, nên tôi cố gắng hiểu cho ."

"Nhưng có biết không? Cô gian lận lộ liễu quá, những thiết kế đó mà cũng đứng nhất , người mù cũng ra có vấn đề, mà chính lại cảm thấy hoàn hảo, thực ra người khác đều coi là trò ."

Tôi từng chữ từng chữ một, tự nhận là giọng điệu bình thản không có sức sát thương, Cố Yên đã tức đến mức run người.

Tôi sẽ không bao giờ quên những gì người phụ nữ này đã với tôi, một người đối xử chân thành như , bỗng nhiên bị đâm một nhát dao chí mạng.

Thật sự rất đau.

Rõ ràng lúc đó cuộc sống đã khó khăn như , ta lại còn tìm vài người đàn ông đến cảnh cáo tôi, bảo tôi sau này tránh xa Hạ Văn Hi ra, kèm theo những lời lẽ vô cùng khó nghe để nhục mạ tôi.

Mấy người đàn ông đó thấy tôi xinh đẹp, thậm chí còn muốn tay chân.

Tôi chạy vào bếp lấy dao, hai mắt đỏ ngầu, vẻ mặt quyết không sợ ch/3t, khiến mấy người đàn ông sợ ra án mạng đó chạy mất.

Lúc đó chỉ có tôi và mẹ tôi ở trong căn nhà trọ tồi tàn kia, có trời mới biết  đó là hoàn cảnh đáng sợ đến mức nào.

Rất khó để không bị ám ảnh tâm lý.

"Cố Yên, thực sự cảm thấy tôi dễ bắt nạt sao? Cô bỏ đá xuống giếng khiến tôi không thể phản kháng lại khiến cảm thấy vui sướng thế sao?

"Nhưng mà, tôi chưa bao giờ là người yếu đuối, chuyện nhẫn nhịn không phải là chuyện tôi hay ."

"Cô cứ đợi đấy, sớm muộn gì cũng có ngày, những gì đã với tôi, tôi sẽ trả lại gấp bội, tôi không phải người tốt lành gì, đến lúc đó tôi sẽ thật thảm ."

"Cô phải tin, oan oán tương báo."

Cố Yên thở hổn hển, lửa giận gần như bốc lên tận ngực, giơ tay lên muốn tát vào mặt tôi.

Tôi nắm lấy cổ tay ta, không do dự tát lại ta một cái.

Cô ta lập tức bị đánh cho choáng váng, trên mặt xuất hiện một dấu tay rõ rệt.

"Lần trước chơi với thôi, tôi chỉ muốn khiến phát điên, thực ra tôi không cần người khác che chở cũng có thể xử lý , hihi."

"Khiến tôi không tìm việc, cố tìm người đến nhục mạ tôi, đổ rác và hắt sơn trước cửa nhà tôi, một cái tát này chưa đủ đâu, hãy sống trong lo lắng, sợ hãi mà chờ đi."

Tôi buông cổ tay ta ra, lấy khăn giấy trong túi lau tay, ném vào mặt ta.

"Tôi và Hạ Văn Hi có phải người cùng một thế giới hay không, không liên quan gì đến ."

Giọng điệu của tôi kiên định, tự tin: "Dù sao thì trong mắt Hạ Văn Hi, mười người như cũng không bằng một người tôi."

Cố Yên tưởng rằng sau khi nhà tôi gặp chuyện, Hạ Văn Hi không giúp đỡ là vì ghét bỏ, nên coi thường tôi, cảm thấy xung quanh tôi không có ai, muốn bắt nạt thì bắt nạt.

"Cô thích ấy, thanh mai trúc mã với ấy hai mươi mấy năm là tôi."

"Hai mươi mấy năm là khái niệm như thế nào, tự mình nghĩ đi nhé."

Bỗng nhiên, nghĩ đến điều gì đó, tôi giả vờ ngạc nhiên: "Ồ, đúng rồi, quên mất chưa --"

Tôi tít mắt: "Hạ Văn Hi là vị hôn phu của tôi."

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...