14
Thực ra tôi rất rảnh, không có việc gì .
Hạ Văn Hi việc rất nghiêm túc, thu lại vẻ thiếu gia, lông mày nhíu chặt, tập trung tinh thần xử lý các loại tài liệu.
Quả nhiên, lúc đàn ông nghiêm túc là đẹp trai nhất.
Tôi không nhịn lại đến ngây người, phản ứng lại, liền vỗ mạnh vào đầu mình một cái.
Đánh đến đau, không nhịn hít vào một hơi, nhe răng nhăn mặt.
Nghe thấy tiếng , Hạ Văn Hi đặt tài liệu trong tay xuống, vẻ mặt như bị chọc : "Lâm Thính, em lại trò con bò gì thế?"
Nhìn kỹ, nụ của hắn có một chút cưng chiều.
Nhưng tôi bị cận, không kỹ .
Tôi thành khẩn: "Chán quá, có thể sắp xếp cho tôi một chút công việc không? Nếu không thì tôi cầm tiền này thấy lòng bất an."
Hạ Văn Hi cúi đầu, tiếp tục xem tài liệu: "Vậy thì nghĩ xem trưa nay ăn gì đi."
Mắt tôi sáng lên, thở phào nhẹ nhõm: "Hạ tổng quả nhiên vẫn hiểu rõ điểm mạnh của nhân viên, công việc này quá phù hợp với tôi!"
Sau đó mở điện thoại, bắt đầu tìm kiếm.
Chưa tìm , cửa văn phòng bỗng nhiên bị gõ.
Chưa kịp phản ứng, cửa đã bị mở ra.
Người đến trang điểm tinh tế, ăn mặc cũng rất tâm, chỉ là nụ trên mặt ngay lập tức biến mất khi thấy tôi.
"Lâm Thính?! Sao lại ở đây?"
Tôi ngồi trên ghế, một tay chống cằm, tay kia vẫy tay với ta, nụ rạng rỡ: "Hello."
Cố Yên mặt mày tái mét, quay đầu thấy Hạ Văn Hi, lại cố gắng kiềm chế biểu cảm đó, nặn ra một nụ .
" Văn Hi, sao Lâm Thính lại ở đây? Có phải ấy đến quấn lấy không?"
Nhìn thấy ta, cả khuôn mặt của Hạ Văn Hi đều viết hai chữ " phiền chán", lông mày đẹp nhíu chặt: "Sao lại đến đây nữa?"
Tôi lập tức vui vẻ: "Hahaha, rốt cuộc ai mới là người quấn lấy Hạ Văn Hi, trong lòng ai cũng rõ mà."
Cố Yên nghiến răng, ánh mắt bùng lên hai ngọn lửa giận: "Cô câm miệng!"
"Tôi đã nhắc nhở rồi, và chúng tôi không còn là người ở cùng một thế giới nữa! Đừng có ảo tưởng về những thứ không thuộc về mình!"
Cười khẽ một tiếng, tôi mở miệng chuẩn bị phản bác lại, bỗng nhiên linh quang lóe lên, liền nhịn xuống.
Đứng dậy, tôi đi đến bên cạnh Hạ Văn Hi, vẻ mặt uất ức, đôi mắt trong veo tràn đầy vẻ vô tội.
"Anh ơi, ta hung dữ quá, em bị dọa rồi."
"..."
Biểu cảm của Hạ Văn Hi lập tức đóng băng.
Ngón tay trắng nõn thon dài nhẹ nhàng kéo kéo góc áo của hắn, răng cắn môi dưới, tôi hắn với ánh mắt âu yếm, say đắm.
"Anh không nghe thấy sao? Cô ta lại em và không cùng một thế giới..."
"Nhưng trong thế giới của em rõ ràng toàn là mà."
Hạ Văn Hi nghe đến nỗi thái dương giật giật.
Cố Yên tức giận xông lên, muốn đẩy tôi ra: "Cô tránh xa Văn Hi ra!"
Nhưng ta còn chưa chạm vào tôi, đã bị Hạ Văn Hi đứng dậy đưa tay chặn lại.
Giọng điệu của hắn có chút lạnh lùng: "Đừng chạm vào ấy."
Cố Yên mặt mày tái nhợt, khó xử cắn môi dưới.
Nhưng tôi chưa diễn xong.
Tôi trốn sau lưng Hạ Văn Hi, chỉ để lộ mỗi cái đầu ra, vô tội và yếu ớt Cố Yên.
"Biểu cảm của ta đáng sợ quá... Nhìn gần thế này sao lại hơi trôi trang điểm thế nhỉ?"
Quay đầu lại Hạ Văn Hi: "Anh ơi, đang che chở cho em này, cảm giác thật hạnh phúc."
"Anh bận rộn công việc như , ta còn đến phiền , không giống em, tuy hơi ngốc một chút, trong đầu luôn nghĩ cách giúp giải quyết nỗi lo."
"Nhưng mà, đừng tức giận với ấy, tức giận hỏng người em sẽ buồn lắm..."
Không nghe nổi nữa cũng không nổi nữa, Cố Yên hét lên một tiếng, giẫm giày cao gót chạy ra ngoài.
Đợi đến khi cửa đóng lại, tôi lập tức ôm bụng ngã lên ghế của Hạ Văn Hi.
Sướng quá, trêu chọc người ta thực sự rất sướng.
Hạ Văn Hi quay lưng về phía tôi, không thấy biểu cảm: "Em..."
Cười xong, tôi đồng hồ, tinh thần phấn chấn đứng dậy, vẻ mặt bình tĩnh: "Nhân sinh đắc ý tùy hứng hoan, đến giờ tôi phải tan rồi."*
"Nhân sinh hỷ nỗi song hành, hạnh phúc chỉ có cơm hộp."*
"..."
Chú thích:
"Nhân sinh đắc ý tùy hứng hoan": Câu này lược bỏ đi 1 vế so với câu gốc trong bài thơ “Tương tiến tửu” của nhà thơ Lý Bạch đời Đường: “Nhân sinh đắc ý tuý hồng nhan, Mạc sử kim tôn không đối nguyệt” (人生得意须尽欢,莫使金樽空对月) - (Đời người lúc đắc ý nên hưởng lạc, chớ để chén vàng đối mặt trăng).
"Nhân sinh hỷ nỗi song hành chỉ có cơm hộp": Câu này chế lại dựa trên câu "Nhân sinh như ý, song hành chí lão" (人生如意,双行到老) nghĩa là cuộc đời như ý, cùng nhau đi đến già. Câu này thể hiện sự mong muốn về một cuộc sống hôn nhân viên mãn, hạnh phúc.
Trong trường hợp này, người đã cố đổi "như ý" thành "hỷ nỗi" và thêm vào vế sau "chỉ có cơm hộp" tạo nên sự mỉa mai, châm biếm về sự đơn điệu, nhàm chán của cuộc sống, hôn nhân không có .
15
Ban đầu muốn thử đồ ăn của căn tin công ty, Hạ Văn Hi lại dẫn tôi đi nhà hàng sang trọng.
Haizz, xa xỉ quá, cuộc sống xa hoa trác táng này.
Kiếp sau tôi vẫn sẵn lòng trợ lý cho Hạ Văn Hi.
Ăn xong, đang chuẩn bị rời đi, Hạ Văn Hi bỗng nhiên gặp một người quen, liền bảo tôi ngồi một lúc, chờ hắn trở lại.
Tôi ngoan ngoãn gật đầu OK.
Nhưng chưa ngồi bao lâu, điện thoại của hắn bỗng nhiên reo lên, tôi đứng dậy xung quanh không thấy bóng dáng của hắn.
Đang do dự có nên giúp hắn nghe điện thoại hay không, cuộc gọi đã bị ngắt.
Điện thoại của Hạ Văn Hi không đặt mật khẩu, tôi vô trượt tay mở khóa màn hình.
Là giao diện của một phần mềm tìm kiếm, những dòng lịch sử tìm kiếm hiện ra trước mắt.
"Con bỗng nhiên gọi kẻ thù không đội trời chung là có ý nghĩa gì?"
"Con có phải chỉ nũng với người mình thích?"
"Con một người con trai là cả thế giới của ấy có phải đại diện cho việc ấy thích người con trai đó không?"
"Làm cách nào để vợ chưa cưới hơi ngốc nhớ ra mình còn có một người chồng chưa cưới?"
Sau khi đọc xong, tôi cảm thấy như có người dùng súng chĩa vào trán tôi, bắn một phát.
Đoàng.
Đầu óc ù đi.
Quá nhiều từ khóa, quay cuồng trong đầu.
Trong chốc lát không biết phải bắt đầu từ đâu.
Tôi hít sâu một hơi, ánh mắt dừng lại ở ba chữ "vợ chưa cưới".
Mẹ kiếp, tôi quên mất rồi.
Tôi và Hạ Văn Hi đã đính hôn.
Bạn thấy sao?