5
Quả nhiên, không lâu sau khi mắng Cố Yên, tôi lại bị đuổi việc.
Tôi ngồi xổm bên đường, muốn tìm một cục gạch vừa tay.
Chưa tìm cục gạch, chủ nợ đã gọi điện thoại cho tôi, giọng điệu hung hăng, loáng thoáng còn nghe thấy tiếng mẹ tôi khóc.
Tay tôi run rẩy, tôi cố gắng bình tĩnh lại, rất nhiều lời ngon ngọt, sau đó chạy đến ngân hàng chuyển vài triệu vừa nhận .
Hạ Văn Hi không thiếu nhất chính là tiền, tôi tiêu tiền của hắn cũng không cảm thấy áy náy chút nào.
Nhưng vay nặng lãi là một cái hố không đáy, cách nào cũng không thể lấp đầy.
Người mắc nợ chồng chất nhảy từ tầng năm mươi xuống, một lần ch/3t là hết, không còn phiền não.
Để lại người sống chịu đựng nỗi đau thay hắn.
Nhưng tôi sao có thể hận ông ấy, cha tôi đã nuôi nấng tôi hai mươi mấy năm.
Tôi chạy về nhà, cửa căn nhà cũ kỹ mở toang, bên trong vọng ra tiếng khóc nghẹn ngào của phụ nữ.
Tôi đưa tay lau mồ hôi, tóc tai rối bù, dính vào mặt rất khó chịu, môi cũng khô nứt.
Bước vào trong, vài món đồ nội thất ọp ẹp trong nhà bị đập , tôi im lặng dọn dẹp.
Mẹ tôi khóc đến đỏ hoe mắt, lên nắm lấy tay tôi.
Chưa kịp để bà mở miệng, tôi đã an ủi trước: "Vừa trả một khoản, trong thời gian ngắn họ sẽ không đến phiền phức nữa."
Mẹ tôi nghẹn ngào: "Nhưng mà, ngày tháng sau này phải sao? Làm sao đây..."
Tôi không biết.
Tôi cũng không biết những ngày tháng ch/3t tiệt này phải sống như thế nào.
Nhưng tôi vẫn mỉm : "Sẽ có đường sống, mẹ, tin con."
6
Những ai muốn có từ trên trời rơi xuống thì có phúc rồi, chị đây muốn nhảy lầu.
Nhưng đứng trên sân thượng không cao lắm của khu nhà trọ, ngắm cảnh sắc chẳng đẹp đẽ là bao, tôi vẫn đi xuống.
Sắp xếp lại tâm trạng, tôi tiếp tục đi tìm việc.
Chỉ có thể tìm một số công việc tạm thời với mức lương ít ỏi.
Khi tôi bưng khay đồ ăn cho khách, bị một người đàn ông túm lấy tay, nụ có chút bi/3n th/ái.
"Ồ, từ khi nào quán lại có em xinh đẹp thế này?"
"Đến quen với nào."
Tôi có chút chưa kịp phản ứng, không thể thoát khỏi tay hắn ta: "Xin lỗi, tôi đang việc..."
"Ấy chà, quen với xong rồi việc tiếp, ông chủ của em sẽ không tức giận đâu, với ông ấy là chỗ quen biết."
Tôi suýt chút nữa hất cả đĩa thức ăn vào mặt hắn ta, cuối cùng cũng nhịn .
Đây là một quán ăn nhỏ không có phòng riêng, có người ý đến chuyện bên này, chỉ im lặng xem kịch.
Ông chủ cũng hề hề, không thèm để ý.
Nhận thấy sự yếu đuối của tôi, gã đàn ông bi/3n th/ái kia càng thêm lộng hành, tay kia cũng muốn sờ soạng.
Tôi lập tức vùng vẫy lùi về phía sau, tay không vững, thức ăn đổ hết lên người gã.
Hắn ta lập tức thay đổi sắc mặt, đứng dậy tiến lại gần tôi, chửi ầm lên: "Mẹ kiếp, con điix này, voi đòi tiên à."
"..."
Sững sờ một giây, tôi trực tiếp ném cái đĩa vào người hắn ta, "Cái logic chuyện của , ruột thẳng lên não à? Miệng nhàn rỗi thì đi liếm bồn cầu, đến đây ăn cơm gì?"
"Đừng tưởng xấu xí mà tôi không dám mắng , lắc não cho đều rồi hãy chuyện với tôi, cái mọc trên cổ là khối u à?"
Gã đàn ông kia tức giận đến tím mặt, giơ tay lên định tát tôi.
Nhưng tay còn chưa kịp hạ xuống, đã bị người ta đá ngã lăn ra đất.
Tốc độ nhanh, lực mạnh, khiến những người xung quanh đang xem náo nhiệt đều trừng to mắt kinh ngạc.
Gã đàn ông bi/3n th/ái ôm bụng kêu thảm thiết.
Đôi giày hiệu của Hạ Văn Hi giẫm lên mặt hắn ta, không ngừng nghiền ép, giọng lạnh lùng.
"Cái thứ gì?"
"..."
Tôi cảnh tượng trước mặt, bàn tay nắm chặt dần dần thả lỏng.
Tuy rằng không chút sợ hãi mắng gã đàn ông bi/3n th/ái kia, dù sao tôi cũng chỉ có một mình, trong lòng vẫn thấp thỏm lo lắng.
Nhìn thấy Hạ Văn Hi, lập tức yên tâm.
Như thấy chỗ dựa.
Cảm giác an toàn tột bậc này, vào lúc này, khiến tôi cảm thấy cay cay khóe mắt.
7
"Năng lực siêu cấp" của Hạ Văn Hi dễ dàng giải quyết mọi chuyện.
Tôi ngồi trong xe thể thao của hắn, mệt mỏi nhắm mắt lại, lẩm bẩm: "Lại mất việc rồi..."
Giọng điệu của Hạ Văn Hi có chút mỉa mai: "Lâm Thính, sao trước đây không phát hiện em độc lập như nhỉ?"
Tôi mở mắt ra: "Anh đang khen tôi sao?"
"Haha, tất nhiên."
Tôi có chút khó hiểu: "Hạ Văn Hi, đang tức giận chuyện gì ?"
Hạ Văn Hi đạp phanh gấp, dừng xe bên đường.
Hắn quay đầu tôi chằm chằm, lạnh: "Em là gì của ? Tại sao phải tức giận?"
Tôi khẽ nhíu mày, vẫn cảm thấy cơn giận của hắn thật khó hiểu.
Rõ ràng người đáng thương như là tôi, hắn tức giận cái gì?
Đồ thần kinh.
Hắn tôi chằm chằm hồi lâu, Hạ Văn Hi hỏi: "Lâm Thính, em có miệng mà không biết dùng à?"
"..."
"Tại sao không chịu mở miệng với ? Rõ ràng chỉ cần em , sẽ.."
Cho em tất cả mọi thứ.
Ánh mắt tôi chạm phải ánh mắt Hạ Văn Hi, đôi mắt phượng đẹp đẽ kia trong veo, không chút toan tính.
Tôi sững sờ, lúc này mới hiểu ý hắn, tít mắt, kéo dài giọng.
"Tốt với em như sao--"
Hạ Văn Hi quay đầu đi, lúng túng: "Tự mình đa , bản thiếu gia là nể bè từ nhỏ với em..."
"Nhưng họ cũng là thuở nhỏ của em mà."
Nghe , Hạ Văn Hi sững sờ.
Trước khi nhà tôi gặp chuyện, không ít bè đã cùng lớn lên vớitôi, quan hệ rất tốt.
Sau khi nhà tôi gặp chuyện, ngoại trừ Cố Yên - người quen biết nửa đường, lại rơi vào cảnh bị ta đâm sau lưng như , những người còn lại chỉ im lặng giữ khoảng cách.
Lâm thị sụp đổ, thực sự sụp đổ, tuyệt đối không có chút hy vọng hồi sinh nào.
Tôi và họ không còn là người cùng một tầng lớp nữa.
Có bè giúp tôi, cho tôi vay tiền, tôi rất biết ơn, bởi vì họ rõ ràng biết tôi không trả .
Những người khác, tôi không thể mặt dày tiếp tục nhờ họ giúp đỡ.
Còn những người họ hàng giả tạo đạo mạo, thường ngày hai nhà thân thiết, chia chác hết một chút giá trị cuối cùng của Lâm thị, liền đóng cửa không gặp nữa.
Hạ gia và nhà tôi là thân thiết, quan hệ tốt nhất, sau khi công ty sản, đã giúp đỡ tất cả những gì có thể, tròn nghĩa.
Tôi không biết Hạ gia có biết ngoài số tiền nợ ngân hàng, cha tôi còn nợ một khoản vay nặng lãi lớn hay không, tôi không thể tìm Hạ giúp tôi trả nợ .
Bạn thấy sao?