Trúc Mã Là Oan [...] – Chương 10

21 

Gió đêm mùa hè mát mẻ, tôi và Hạ Văn Hi ngồi trên xích đu ở ban công, nhâm nhi vài ly rượu.

Hắn uống hai ly, ánh mắt đã hơi mờ mịt, tôi liền không dám cho hắn uống nữa.

Hạ Văn Hi hỏi tôi khi nào thì nhớ ra chuyện đính hôn.

Hắn cúi đầu, vẻ mặt hơi uất ức: "Trước đây em quên sạch sẽ..."

Tôi hơi áy náy, không dám cho hắn biết là tôi vô thấy lịch sử tìm kiếm của hắn.

Chỉ có thể dối một cách thiện ý: "Thật ra em luôn nhớ..."

Mắt hắn sáng lên, ngẩng đầu tôi: "Thật sao?"

Tôi kiên định gật đầu.

Nhưng ngay sau đó, vẻ mặt của Hạ Văn Hi lại u ám đi: "Vậy mà trước đây em còn giả vờ không nhớ..."

"..."

Sao chỗ nào cũng là bẫy ?

Tôi vội vàng tiến lại gần hôn lên má hắn, chuyển chủ đề: "Ừm cái này, dù sao thì, người có rồi sẽ thành đôi, hôm nay coi như là ngày kỷ niệm chúng ta ở bên nhau đi?"

Hạ Văn Hi lắc đầu như đánh trống: "Không , không ."

"Tại sao?"

"Chưa tỏ với em đàng hoàng, phải có nghi lễ chứ."

Tôi chằm chằm vào mắt hắn, : "Nhưng em cảm thấy mỗi giây em đều là lời tỏ mà."

Hạ Văn Hi lập tức lại xấu hổ, nhanh chóng di chuyển ánh mắt: "... Rõ ràng như sao?"

Tôi gật đầu.

Quá rõ ràng, hắn càng ngày càng giấu không , tốt với tôi đến mức quá đáng, rõ ràng miệng thì những lời cay đắng, hành lại chu đáo.

Tôi không phải kẻ ngốc, thấy rõ ràng.

Yêu thầm hai chiều, trong sáng bất khả chiến bại.

"Đúng rồi."

Nhớ ra điều gì đó, vẻ mặt của Hạ Văn Hi trở nên hơi nghiêm túc.

"Sao ?"

Hắn hỏi, mấy năm trước hắn cứu tôi, tại sao tôi lại khóc lâu như , có phải ghét bỏ hắn hô hấp nhân tạo cho tôi không?

"Gần như khóc đến mức sắp ch/3t ."

Khiến hắn vừa tức giận vừa xót xa, lại cảm thấy hơi buồn.

"Tại sao? Không phải là thích sao?"

Tôi hơi vô tội: "Sợ ch/3t."

"..."

Đúng, không sai, không có lý do nào khác.

Tôi chỉ đơn thuần là, sợ ch/3t.

Lúc đó còn nhỏ, bị sặc nước, không ngừng chìm xuống đáy biển, suýt chút nữa thì qua cửa quỷ môn quan, sợ hết hồn hết vía, gì còn quan tâm đến việc ai hô hấp nhân tạo cho tôi.

Nghe thấy câu trả lời này, vẻ mặt lạnh lùng của Hạ Văn Hi nhanh chóng tan biến, không nhịn , đưa tay xoa đầu tôi.

Nhìn tôi, hắn bỗng nhiên lên tiếng.

"Lâm Thính, thực ra, năm mười tám tuổi ấy, đã coi em là vợ của rồi."

Tôi hơi sững sờ, Hạ Văn Hi tôi với ánh mắt đặc biệt nghiêm túc.

"Anh luôn tin rằng, sớm muộn gì cũng sẽ cưới em, em cũng chỉ có thể gả cho , không có ngoại lệ."

"Các bậc trưởng bối đều , chúng ta rất xứng đôi, là trời sinh một cặp, sau này nhất định sẽ rất hạnh phúc."

"Dù biết có lẽ đây chỉ là lời dối của họ sau khi cân nhắc lợi , nghe những lời này, vẫn cảm thấy vui vẻ, thực sự rất vui vẻ."

Hạ Văn Hi nắm tay tôi, mười ngón tay đan chặt vào nhau.

"Lâm Thính, em, trái tim này không thay đổi, đến ch/3t cũng không thay đổi."

 25 

Tin tức tôi và Hạ Văn Hi sắp kết hôn lan truyền ra ngoài, khiến cả công ty bàng hoàng.

Không phải là em họ xa sao?

Tôi ôm trán.

Xong rồi, dối sẽ bị báo ứng mà.

Lời giải thích của tôi không có tác dụng, tin đồn thì lan truyền rất nhanh, lời giải thích lại như bị phong tỏa.

Tin đồn vô truyền đến tai Hạ Văn Hi.

Người bình thường chỉ lặn ngụp trong nhóm chat của công ty, liên tiếp gửi ba tin nhắn cho tất cả thành viên.

"Lâm Thính không phải là em họ xa của tôi! Cô ấy nhảm đấy!!"

"Cô ấy luôn là vị hôn thê của tôi!! Luôn là như !! Chúng tôi là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên!!"

"Lâm Thính và tôi không có quan hệ huyết thống!! Không hề!!"

Một đồng nghiệp dũng cảm chuẩn bị đánh bạc một vố, lên tiếng: "Em biết ngay mà, dù sao Hạ tổng và vị hôn thê của Hạ tổng trông rất có tướng phu thê, rất xứng đôi."

Chi tiết ghê, tôi từ "Lâm trợ lý" biến thành "vị hôn thê của Hạ tổng".

Mà Hạ Văn Hi thấy tin nhắn này, rất vui mừng, trực tiếp gửi một phong bao lì xì qua.

Nhóm chat lập tức sôi nổi, liên tục gửi "99", "chúc mừng hạnh phúc", "rất xứng đôi quả thực là trời sinh một cặp" vân vân.

Giống như một tổ chức bán hàng đa cấp .

Nhưng Hạ Văn Hi lại rất hài lòng về điều này, cơn giận biến mất ngay lập tức, rộng rãi gửi rất nhiều phong bao lì xì.

Tôi núp trong lòng hắn, mắng: "Đồ gia chi tử."

Nhưng lại tràn đầy hạnh phúc.

 26

Lâm Thính, thực ra, năm mười tám tuổi ấy, đã coi em là vợ của rồi.

Anh luôn tin rằng, sớm muộn gì cũng sẽ cưới em, em cũng chỉ có thể gả cho , không có ngoại lệ.

Các bậc trưởng bối đều , chúng ta rất xứng đôi, là trời sinh một cặp, sau này nhất định sẽ rất hạnh phúc.

Dù biết có lẽ đây chỉ là lời dối của họ sau khi cân nhắc lợi , nghe những lời này, vẫn cảm thấy vui vẻ, thực sự rất vui vẻ.

Lâm Thính, em, trái tim này không thay đổi, đến ch/3t cũng không thay đổi.*

[Hoàn]

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...