Trúc Mã Là Oan [...] – Chương 1

Một giây sau, tôi liền túm lấy cổ áo hôn xuống môi hắn.

Mặt hắn đỏ bừng, lắp bắp muốn đẩy tôi ra: "Em, em sao có thể vì tiền..."

Tôi trực tiếp đè hắn xuống sô pha, hôn tới tấp.

Xong việc, tôi hài lòng cầm theo tờ chi phiếu vài triệu rời đi.

Để lại tên oan gia quần áo xộc xệch, đầy dấu hôn, vẻ mặt ngơ ngác.

 1 

Trời trong xanh mát mẻ, nhà họ Lâm chúng tôi sản là sản thật.

Từ lúc tôi nhận tin dữ công ty nhà sản, đến lúc tôi khoác lên mình bộ chiến bào màu vàng đi giao đồ ăn, cũng chỉ vỏn vẹn một tháng. 

Sống hơn hai mươi năm cuộc sống tiểu thư cành vàng lá ngọc, tôi tự nhận thức rất rõ ràng về bản thân - không có lý tưởng gì lớn lao, chỉ là con sâu gạo ăn bám chờ ch/3t. 

Tưởng rằng cả đời mình sẽ thuận buồm xuôi gió, mà giờ đây, tôi lại cảm thấy sống mũi mình cay cay.

Tôi phải vắt óc suy nghĩ mới tìm công việc giao đồ ăn này, nghe thì có vẻ dễ dàng, thực tế lại không đơn giản chút nào.

Nhưng tôi đã nhanh chóng có một căn hộ – phòng tuyến cuối cùng của tôi.

Đặc biệt là khi cánh cửa trước mặt mở ra, tôi thấy khuôn mặt vừa tỉnh ngủ của Hạ Văn Hi, nụ gượng gạo mà tôi cố gắng duy trì bỗng chốc sụp đổ.

Bây giờ là ba giờ rưỡi chiều, trúc mã của tôi, kiêm luôn kẻ thù không đội trời chung – Hạ Văn Hi, Hạ thiếu gia, vừa mới ngủ dậy chưa lâu.

Tên công tử bột đáng ghét, chẳng biết học hành, chẳng biết cầu tiến.

Tôi ghét nhất loại người này!! 

 2 

Nhưng ch/3t mất thôi, khuôn mặt của Hạ Văn Hi vẫn đẹp trai như , làn da trắng nõn, ngũ quan tuấn tú, lông mày rậm rạp. 

Gương mặt điển trai đến nỗi khiến cho mái tóc rối bù kia cũng mang theo vài phần đẹp đẽ.

Hắn lười biếng dựa vào cửa, không nhận túi đồ ăn tôi đưa cho.

Nhìn thấy tôi, mặt hắn thoáng hiện lên chút ngạc nhiên, rất nhanh sau đó, khóe mắt đuôi mày đều tràn đầy ý : "Lâm đại tiểu thư, thật trùng hợp."

Tôi gượng gạo: "Phải, phải, bảy ngày không gặp, như cách cả tuần."

Hạ Văn Hi xoay người đi vào trong nhà: "Vào đi."

Tôi cố kìm cơn nóng giận muốn ném túi đồ ăn vào mặt hắn, ân cần đặt túi đồ ăn lên bàn ăn.

"Nhớ đánh giá tốt cho tôi nhé."

Nói rồi tôi xoay người định đi.

"Chờ đã--"

Giọng của hắn vang lên từ phía sau.

Tôi quay đầu lại, vẻ mặt hơi mất kiên nhẫn, lời đến bên miệng lại nuốt xuống.

Hạ Văn Hi lười biếng dựa vào sô pha, cổ áo thun cotton hơi rộng, lộ ra xương quai xanh tinh xảo, khuôn mặt đẹp trai phía trên mang theo ý , ánh mắt long lanh.

Không hề báo trước, hắn đưa tay chạm nhẹ vào môi mình.

"Nào, hôn tôi một cái, mười vạn."

Tôi gần như ngay lập tức hiểu ý hắn, những ký ức rời rạc ùa về trong tâm trí.

Có một lần đi chơi, tôi vô bị đuối nước, Hạ Văn Hi đã cứu tôi, hô hấp nhân tạo cho tôi.

Sau khi tỉnh lại, tôi khóc nức nở, nửa ngày không dừng lại .

Hắn tưởng tôi ghét bỏ hắn, tức giận đến đỏ hoe mắt.

Nói sớm biết thế đã đá cho tôi trôi xa một chút, đi du lịch Thái Bình Dương.

Sau đó, chuyện này thường bè nhắc đến, trêu chọc Hạ thiếu gia mọi người mến mà lại bị ghét bỏ đến mức này, Lâm Thính khóc lóc thảm thiết, hận không thể ch/3t đuối ngoài biển. 

 3 

Bây giờ xem ra, Hạ Văn Hi không chỉ là một tên công tử bột, mà còn là một kẻ thù dai.

Tôi nhếch mép : "Thật không?"

Hạ Văn Hi vẫn giữ vẻ lười biếng đó, gật đầu: "Bản thiếu gia một lời đã định."

"Nhưng mà Lâm Thính...

Hắn còn chưa xong, tôi đã lao đến, ngồi lên đùi hắn, túm lấy cổ áo hắn, hôn lên.

Lời chưa hết bị nụ hôn vụn vặt nuốt chửng.

Đôi mắt Hạ Văn Hi mở to đầy khó tin, sững sờ hồi lâu mới phản ứng lại, đưa tay đẩy vai tôi.

Lực đẩy nhỏ đến mức có thể bỏ qua, có chút ý tứ nửa vời.

Tôi cắn môi hắn, mềm thật đấy.

Không biết đôi môi mềm mại như , sao lúc nào cũng có thể ra những lời khiến người ta muốn cho hắn một gậy.

Nhận thấy hắn có chút khó thở, tôi rời khỏi môi hắn, chế nhạo: "Hạ thiếu gia, đến cả thở cũng không biết à?"

Hắn thở hổn hển, làn da trắng nõn nhuốm màu đỏ ửng, dái tai càng đỏ hơn, như sắp nhỏ máu.

"Lâm, Lâm Thính...em..."

Đôi mắt phượng đẹp đẽ lúc này cứ lảng tránh, không dám thẳng vào tôi.

"Nhìn tôi! Sao không dám tôi?" Tôi một tay nhẹ nhàng bóp cổ hắn, tay kia giữ cằm hắn, "Hôn một cái mười vạn, có tính không?"

Tay tôi hơi dùng sức, nếu hắn dám không tính, thì cứ thử xem.

Hạ Văn Hi quay mặt đi, giọng hơi khàn: "... Tính."

"Ồ, thì tiếp tục."

Tôi cúi đầu, một lần nữa hôn xuống, chiếm thế chủ .

Hạ Văn Hi cả người cứng đờ.

 4

Tôi cầm theo tờ chi phiếu vài triệu, hài lòng rời khỏi căn hộ của Hạ Văn Hi.

Hắn cầm bút và chi phiếu trong tay, vẻ mặt ngơ ngác, đôi môi đỏ mọng, bóng loáng, không mất đến nửa tiếng thì tuyệt đối không thể có hiệu quả này.

Tôi vừa bước ra khỏi thang máy, đã gặp Cố Yên – chị em tốt trước đây của tôi.

Sau khi nhà tôi gặp chuyện, ta lạnh lùng chế giễu, đủ mọi chuyện xấu xa.

Việc tôi có thể đi giao đồ ăn ở đây cũng là nhờ tiểu thư này đấy.

Nếu không, tôi, một người tốt nghiệp đại học danh tiếng, sao lại không có kỹ năng gì, không tìm việc , phỏng vấn liên tục bị từ chối kia chứ?

Sắc mặt ta thay đổi: "Sao lại ở đây?"

Chưa kịp nhạo tôi sa cơ thất thế đi giao đồ ăn, ta đã lo lắng hỏi tại sao tôi lại ở đây.

Tôi cảm thấy buồn .

Người này thật ng/u ng/ốc, luôn để lộ điểm yếu của mình một cách rõ ràng như .

"Hạ Văn Hi muốn tôi đến, tôi liền đến."

Tôi cũng không dối, vốn dĩ là Hạ Văn Hi muốn tôi đến mà - chính hắn tự đặt đồ ăn.

Cố Yên luôn kiểm soát biểu cảm kém như , chỉ cần nghe một câu này, khuôn mặt đã trở nên dữ tợn.

"Lâm Thính, có còn biết xấu hổ không? Bây giờ xứng với Hạ Văn Hi sao?!"

Cố Yên ý đến bộ chiến bào màu vàng của tôi, hơi thả lỏng một chút, lại bắt đầu lên mặt: "Biết điều thì cút đi, và chúng tôi không còn là người ở cùng một thế giới nữa."

Tôi chớp mắt, một câu chẳng liên quan: "Xem ra Cố và dì Cố đều là người hài hước."

Cố Yên nhíu mày: "Em muốn gì?"

"Nếu không thì sao họ lại sinh ra trò như hahahahahahaha."

Cố Yên nghiến răng nghiến lợi: "..."

Tôi nhếch mép , quay đầu bỏ đi: "Bạn thân cũ, chúc sau này ăn cơm có người đút, đi đường có người đẩy nhé." 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...