Lúc đến lớp vào ngày hôm sau.
Tôi nghe cả trường bàn tán về chuyện gì đó.
Hoa khôi của trường Phương Nguyệt đồng ý lời tỏ của Cố Thanh rồi.
Khoảnh khắc Cố Thanh nắm tay Phương Nguyệt bước vào lớp, tim tôi chợt nhói lên.
Tôi tưởng rằng sau đả kích ngày hôm qua, tôi sẽ có thể buông bỏ rồi.
Nhưng khi thấy Cố Thanh và Phương Nguyệt lén lút nắm tay nhau trên đường, ngọt ngào chuyện trong giờ học, tôi lại phát hiện mình không thể bình tĩnh đối mặt chút nào.
Bạn bè của tôi đều biết tôi thích Cố Thanh đến mức nào.
Thấy sắc mặt tôi hơi tái nhợt, an ủi : “Buổi chiều không có lớp, đi uống chút rượu nhé?”
Tôi đồng ý.
Khi tôi say sẽ thường gọi Cố Thanh tới đón.
Nhưng lần này người trả lời điện thoại là Phương Nguyệt.
“Xin chào, Cố Thanh đang tắm, ai đó?”
Tôi cúp máy, đột ngột cảm thấy tỉnh táo hơn nhiều.
Tôi không muốn nghĩ tại sao Cố Thanh lại tắm vào buổi chiều.
Tôi không muốn nghĩ đến việc Cố Thanh còn chưa lưu tên số điện thoại của tôi.
Tôi gọi tài xế ở nhà tới đón.
Tôi ngồi ở ghế sau ra ngoài cửa sổ.
Nước mắt cứ tuôn rơi dù có lau nhiều cỡ nào đi chăng nữa.
Đúng lúc tôi sắp bỏ cuộc không muốn lau nước mắt nữa.
Tôi thấy một bóng người đội mũ bảo hiểm bước ra khỏi cửa công trường.
Tôi không thể quên dáng người mảnh khảnh cao 1,88 mét của .
Là Tiêu Thần!
Trong cơn bốc đồng, tôi kêu tài xế dừng xe lại.
Tôi đồng ý đãi Tiêu Thần bữa tối.
Không hiểu sao tôi lại khóc trước mặt mà không để ý hình ảnh gì hết.
Tôi vừa khóc vừa hỏi: “Ngoài việc có nhiều tiền, thông minh, xinh đẹp, dáng người chuẩn ra, tôi thực sự là kẻ vô dụng sao? Tại sao tôi lại không bằng Phương Nguyệt?”
Tiêu Thần vừa ăn vừa lắc đầu.
Tôi càng khóc thì càng gắp thức ăn nhanh hơn.
Nhưng cách ấy ăn uống không hề thô lỗ chút nào mà còn mang vẻ lịch thiệp bẩm sinh.
Tôi hơi chán nản.
“Nhìn tôi khóc ăn cơm ngon hơn hả?”
Tiêu Thần lại lắc đầu.
Lau miệng rồi .
“Anh chỉ nghĩ rằng em không đáng phải khóc lóc thảm thương như vì tên hèn hạ như Cố Thanh.”
Tôi chưa kịp phản ứng nên đã hỏi ấy.
“Tại sao Cố Thanh lại là kẻ hèn hạ ?”
“Một con công giàu có ăn mặc đẹp như ta luôn mở lòng qua lại với bất kỳ ai. Chỉ cần một không xấu đến trước cửa nhà ta, ta sẽ không thể cưỡng lại .
Vậy nên ta sẽ không chịu kết hôn đâu, vì kết hôn thì sẽ không thể sống buông thả như nữa.”
Nghe xong tôi chợt thấy như ngộ ra.
Chẳng trách trước đây Cố Thanh chăm sóc tôi rất tốt, cứ hễ nhắc tới chuyện kết hôn là ta lại tránh né.
Hóa ra tôi chưa có đủ khả năng giữ chân ta lại.
Chắc chắn là con trai hiểu con trai hơn.
Tôi khịt mũi tỏ vẻ không hài lòng.
“Các đều giống nhau cả!”
Bạn thấy sao?