“Anh có thể về nhà em thật sao?”
Tôi không thể chịu ánh mắt chân thành của ấy.
Đành miễn cưỡng gật đầu.
“Tất nhiên rồi.”
Cố Thanh bị lời của tôi cho sửng sốt.
Anh ta hỏi tôi với vẻ mặt xấu xí.
“Vân Vân, em có biết mình đang gì không?!”
Tôi cảm thấy hơi tội lỗi.
Vì đã lỡ dối Cố Thanh, tôi đành phải đưa chàng đẹp trai chuyển gạch ở công trường tên Tiêu Thần về nhà.
Cha mẹ tôi và bố mẹ Cố Thanh đều kinh ngạc Tiêu Thần.
Đặc biệt là bố mẹ tôi, sắc mặt vô cùng nghiêm túc, họ đều biết người mà tôi luôn thích trong lòng chính là Cố Thanh.
Cha mẹ Cố Thanh cũng cau mày.
Bọn họ liếc quần áo của Tiêu Thần với vẻ ghê tởm.
“Vân Vân, con thực sự thà ở bên một người như còn hơn cưới Cố Thanh à?”
Họ tôi với ánh mắt thất vọng cùng chút bất mãn.
Tôi đang cưỡi hổ rồi, khó mà xuống .
Nghĩ đến lời Cố Thanh , tôi dùng sức gật đầu.
“Mẹ, bố, , dì, con xin lỗi.”
Lúc Cố Thanh rời khỏi nhà tôi, ta tôi với vẻ mặt khó hiểu.
Tôi không có thời gian quan tâm, bởi vì tôi không biết phải đối phó với Tiêu Thần tôi mang về như thế nào.
Bố mẹ tôi lại hỏi tôi chuyện gì đang xảy ra.
Không ngờ lại rất chu đáo.
Sau khi giải thích với bố mẹ tôi, ấy với tôi.
“Bây giờ mọi chuyện đã ổn định rồi, tôi đi đây.”
Tôi thấy khá có lỗi.
Đích thân tiễn ra khỏi biệt thự.
“Cảm ơn đã giúp tôi.”
Tiêu Thần thẳng vào tôi với đôi mắt sâu thẳm.
Giờ phút này không biết vì sao, tôi luôn cảm thấy trong mắt có những cảm sâu xa mà tôi không thể hiểu .
“Em không nhớ gì hết…”
Anh ấy vài lời.
Cuộc trò chuyện đột nhiên thay đổi.
“Tô Vân, ta không xứng với em.”
Tôi có một chút bất ngờ.
Cố Thanh rất xuất sắc, từ nhỏ đã người khác mến mộ rồi.
Tôi mới là người cảm thấy mình không xứng đáng với ấy.
Không ngờ Tiêu Thần lại cảm thấy ta không xứng với tôi.
“Sao lại ấy không xứng với tôi?”
Tôi thực sự muốn biết liệu tôi có chút đặc biệt nào trong mắt người khác hay không.
Tôi Tiêu Thần đầy mong đợi.
Anh trả lời không chút do dự.
“Tôi còn có nghề bán thời gian là thợ chìa khóa, nếu tôi không xứng thì chính là không xứng.”
Tôi rời đi với vẻ mặt bối rối.
Không hề phản ứng gì cho đến khi tấm lưng thon và thẳng của ấy hoàn toàn biến mất.
Tiêu Thần có… có chút buồn .
Bạn thấy sao?