Trúc Mã Không Yêu [...] – Chương 2

Chương 2

Thấy đang thưởng thức bữa ăn, tôi ngây thơ hỏi.

“Nhìn tôi khóc ăn cơm ngon hơn hẳn à?”

Anh sững sờ một lúc, đôi mắt sâu thẳm tràn ngập nụ .

Đang định điều gì đó với tôi.

Giọng của Cố Thanh vang lên.

“Vân Vân, không phải em mình quên mang theo thứ gì đó sao? Tại sao em lại ở đây?”

Lúc này tôi không biết nên đối mặt Cố Thanh thế nào.

Tôi không biết cách dối.

Tôi đứng dậy vô thức chỉ vào chàng trai vẫn đang ngồi xổm.

“Tôi quên người này.”

Cố Thanh và người đàn ông đều tôi bối rối.

Tôi bị chằm chằm đến mức da đầu tê dại.

Cái miệng lại càng ngang ngược.

“Anh ấy… ấy là trai của tôi. Không phải bảo tôi với và dì rằng tôi không muốn kết hôn sao? Tôi nghĩ nếu tôi mang trai đi cùng, và dì nhất định sẽ tin tưởng tôi hơn.”

Cố Thanh liếc thiếu niên bằng ánh mắt không mấy thiện cảm.

Sau khi thấy bộ đồ đang mặc, sắc mặt ta lập tức sa xuống.

“Tô Vân, đừng rắc rối nữa. Thân phận của em lớn tới mức nào còn không rõ sao? Tìm một người như thế này trai mà coi à?”

Tôi xấu hổ.

Tôi biết Cố Thanh rất không thích người nghèo.

Nhưng sao ta có thể coi thường người khác như chứ?

Tôi ngại ngùng chàng trai kia.

Tôi phát hiện ra ấy đã đặt hộp cơm xuống và đứng dậy từ lúc nào đó.

Anh ta đặc biệt khó tin Cố Thanh.

“Anh đang coi thường tôi đấy à? Anh có biết một tháng tôi có thể kiếm bao nhiêu tiền không, tận tám nghìn đó! Nếu bây giờ Vân Vân gọi bánh trứng, tôi dám nhờ ông chủ bỏ tám quả trứng cho tôi để bánh mà không thèm chớp mắt luôn đó!”

Tôi và Cố Thanh đều c.h.ế.t lặng.

Cố Thanh lạnh.

“Tám nghìn? Không đủ để tôi mua một đôi tất. Chi phí sinh hoạt hàng tháng của tôi là hai trăm nghìn.”

Chàng trai có vẻ sốc.

Mặt tái nhợt.

“Anh kiếm 200.000 tệ một tháng lận sao? Nhìn ăn vận như con công đó, đừng là trai bao phú bà bao nuôi đấy nhé, có quen phú bà nào đang cần tuyển người không, giới thiệu cho tôi với.”

Tôi gần như lớn.

Những gì chàng trai này đều rất có lý. Cố Thanh thường xuyên khoe khoang như một con công, khơi gợi vô số lời tỏ của các .

Cố Thanh tức giận đến xanh mặt.

Nghĩ tới điều gì đó, ta lập tức hỏi: “Anh không phải là trai của Vân Vân sao? Anh muốn lừa dối ấy à?”

Tôi lo lắng nhanh chóng nắm lấy tay chàng trai.

“Anh , quên bố em là người giàu nhất thủ phủ này sao? Nhà em có rất nhiều tiền! Nếu không tin, em đưa về nhà em là sẽ biết.”

Đôi mắt chàng trai sáng lên tôi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...