Trúc Mã Không Đạt [...] – Chương 1

Năm thứ ba xa, trong kỳ nghỉ đông, tôi ở nhà video call với Lục Dương.

“Ngày mai mấy giờ bay?” Tôi xác nhận lại thời gian với ấy, “Mười giờ em lái xe đi đón , có kịp không?”

Trên màn hình điện thoại, nụ của Lục Dương vừa vô lại vừa dịu dàng: “Không cần gấp, em có thể ngủ thêm một lúc rồi hẳn đến.”

Tôi hơi đỏ mặt: “Em muốn gặp sớm.”

Chương trình học của năm ba rất bận, lần chúng tôi gặp nhau gần nhất là vào kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh.

“Anh cũng .”

Lục Dương dừng lại một chút, bỗng nhiên lại .

“Lần này về, có thể sẽ dẫn theo một người về chơi mấy ngày. Cô ấy là người miền nam, chưa từng thấy qua mùa đông miền bắc có tuyết rơi nên rất hiếu kì.”

Tôi nhanh chóng nhận ra, trong lời của khi nhắc đến người kia có chút thân mật.

Thế nên tôi hỏi một câu: “Là nam hay nữ?”

“Là đàn em khóa dưới, cùng câu lạc bộ nhiếp ảnh với , từng cùng đi sưu tầm vài lần.”

Thái độ của ấy rất bình thản, nên lúc đầu tôi cũng không để ý quá nhiều.

Ngày hôm sau khi tôi đi đón người, tôi đã gặp đàn em mà Lục Dương nhắc đến.

Cô ấy tên là Diêu Thiến, rất xinh đẹp, ngũ quan tinh xảo khung xương nhỏ là dáng vẻ đặc thù của các phương nam lại có tính cách rất táo bạo.

Vừa gặp mặt, ấy đã tiến tới, choàng tay qua vai tôi, quay người hỏi Lục Dương: “Tiền bối, em nên gọi thế nào, gọi là chị dâu?”

Tôi không quen với việc thân mật với người lạ như nên cau mày Lục Dương.

Quả nhiên, ấy nhận ra sự khó chịu của tôi, liền đưa tay vỗ nhẹ tay Diêu Thiến: “Bỏ tay ra đi, không thích điều này - ấy và bằng tuổi, em cứ gọi ấy đàn chị là .”

Diêu Thiến che mu bàn tay lại, tựa hồ sửng sốt hai giây, sau đó ngoan ngoãn gọi tôi: “Đàn chị.”

Trên đường về, Lục Dương hỏi tôi: “Đoàn Tử dạo này thế nào rồi?

“Nó lại béo lên rồi. Mẹ bảo em chơi với nó nhiều, cho nó ăn ít đồ hộp thôi”.

Lục Dương tựa lưng vào ghế : “Mỗi khi bắt đầu ăn là không biết điểm dừng, lát nữa đi xem. Một học kỳ không gặp, không biết Đoàn Tử có nhận ra không.”

Tôi đang định trả lời thì Diêu Khiêm đột nhiên ngắt lời: “Đàn , Đoàn Tử là ai?”

“Là con mèo mà bọn nhặt hồi cấp hai, bây giờ nó đang ở nhà của .”

Trước khi ra ngoài, tôi cố ý để trong xe một chai soda cam địa phương, thứ mà Lục Dương rất thích uống.

Anh nhấp một ngụm rồi đặt lại vào ngăn đựng cốc bên cạnh.

Tuy nhiên, không lâu sau, Diêu Thiến tự nhiên cầm chai soda lên, mở ra và uống vài ngụm.

Tôi thấy cảnh tượng này qua gương chiếu hậu, vô thức siết chặt tay trên vô lăng.

“Ôi, em quen tay. Trước đây bố em luôn để nước ở chỗ này.

Lục Dương một tiếng, không vào chai nước nữa: “Đến ba mà cũng nhầm sao.”

Lợi dụng lúc dừng đèn đỏ, tôi quay lại trừng mắt , Lục Dương đưa tay nắm lấy tay tôi đang cầm vô lăng, nhỏ giọng :

“Đã mấy tháng không gặp, tại sao lúc gặp mặt em lại cứ trừng mắt như ?”

Ban đầu còn có chút không vui, lại vì cái chạm tay này mà tan biến.

Tôi lắc nhẹ đầu rồi :

“Sáng sớm mẹ em đã ra ngoài mua sườn, rằng nhất định rất nhớ tay nghề của bà, lúc em về nhà, cũng không có long trọng như

"Ồ——" Lục Dương dài giọng, “Vậy là Tiểu Lý đang ăn giấm sao, cảm thấy dì đang thiên vị ?”

“Lục Dương!”

“Được rồi rồi.” Anh xoa đầu đầu tôi như một con mèo, “Mẹ từ nhỏ đã quý em rồi, mỗi lần em đến nhà , mẹ đều nấu một bàn đầy đồ ăn mà không thêm một hạt ớt nào, chỉ có thể tự lấy chút tương ớt để trộn với cơm thôi.”

Tôi thừa nhận, việc cùng Lục Dương nhắc lại chuyện ngày xưa đều có chủ ý.

Có lẽ đó là trực giác của tôi, tôi đã không thích Diêu Thiến ngay từ cái đầu tiên.

Hiển nhiên Lục Dương cũng ý tới điểm này, lúc đỗ xe, nhân lúc Diêu Thiến xuống xe, lén lút ghé vào tai tôi.

“Em không vui à? Đừng lo lắng, bọn chỉ là bè bình thường, sẽ không bao giờ lay chuyển vị trí độc nhất của Tiểu Lý trong lòng .”

Sau khi chúng tôi xuống xe, Diêu Thiến bỗng nhiên mỉm : “Mối quan hệ giữa đàn và đàn chị thực sự rất tốt.”

“Ghen tị?” Lục Dương quay đầu lại , “Nếu ghen tị thì tự tìm cho mình một mối đi.”

“Không dám, không dám, hiện tại trai đểu nhiều quá, chỉ sợ không rõ người ta. Nhưng... Nếu là người giống đàn , thì em cũng có thể thử!”

Lục Dương nhướng mày: “Đưa một ứng viên thích hợp tới đây, sẽ giúp em kiểm tra.”

Khách sạn mà Diêu Thiến đã đặt cách tiểu khu của chúng tôi không xa.

Sau khi chào tạm biệt, tôi mím môi bước về phía trước.

Lục Dương đuổi kịp nắm lấy cổ tay tôi, đáng thương :

"Nô tài lại chọc công chúa điện hạ không vui rồi sao? Trước đó không phải em lúc gặp sẽ ôm thật chặt sao, em còn chưa ôm đâu đấy.”

Tôi dừng bước, quay lại : “Anh không sợ em ôm sẽ chọc tức đàn em kia của sao?”

Tôi chưa kịp xong thì Lục Dương đã ôm lấy eo tôi, kéo tôi vào lòng.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...