Hắn tôi, hốc mắt lập tức đỏ ửng, rất lâu sau mới phát ra một âm thanh khàn đặc như nghẹn trong cổ họng: “Chúng ta… không còn tương lai nữa, đúng không, Tiểu Lý?”
“Vì sao cứ phải đợi đến khi không còn gì có thể cứu vãn mới nghĩ đến cái gọi là ‘chúng ta vốn dĩ có thể có tương lai’?”
Tôi nhắm mắt, rồi lại mở ra, cố giữ cho mình thật bình tĩnh mà hắn: “Lục Dương, trước kia tôi thực sự rất thích . Tôi đã lưu lại rất nhiều nhẫn cưới, váy cưới, vòng hoa, quà kỷ niệm trong bookmark của mình. Tôi toàn tâm toàn ý bước đi trên con đường của chúng ta, những phong cảnh ven đường đều không thể khiến tôi phân tâm.”
“Nhưng lại bị phân tâm. Anh dừng lại, dừng lại vì một người như… Diêu Thiến.”
Tôi tiếp tục , hận không thể đem tất cả những nỗi đau tôi từng trải qua đổ hết lên người hắn: “Tôi từng nghĩ sẽ giữ gìn chuyện đó đến đêm tân hôn, có lẽ khi ấy chúng ta đều sẽ xấu hổ nhất định sẽ là người dẫn dắt tôi. Rồi chúng ta sẽ có một đứa con, tôi mong là con , lớn lên sẽ cao ráo một chút, để có thể dạy nó chơi bóng rổ.”
“Những đêm dài không ngủ, vì quá nhớ nhung mà không thể gặp , tôi đã nghĩ đến tất cả những điều đó.”
“Còn thì sao? Anh lại ở trên giường với Diêu Thiến.”
Hắn thống khổ che mặt, như thể bị một đòn trời giáng: “Cầu xin em, Tiểu Lý…”
Tôi hắn, nhẹ nhàng : “Thật ra mấy hôm trước, Diêu Thiến kết với tôi. Những đoạn trò chuyện đã xóa, ta đều gửi lại cho tôi; cả thẻ nhớ máy quay, ảnh chụp, những bức ảnh hai người chụp chung – tất cả.”
Trong mắt hắn dâng lên một cơn sóng thần rồi vỡ vụn, hỗn loạn, thảm , không còn chút sinh khí.
Đây là lần đầu tiên tôi thấy Lục Dương khóc thảm đến thế.
Sự hối hận và tuyệt vọng như một quả bóng đang bị thổi căng đến cực hạn, gần như muốn nổ tung. Tiếng khóc khàn đặc phát ra từ cổ họng hắn, chẳng khác nào tiếng gào thét tuyệt vọng của con thú bị dồn đến đường cùng.
Hắn từng khóc trước mặt tôi, chỉ duy nhất một lần.
Năm lớp 11, hắn bị gãy xương trong lúc chơi bóng. Tôi hoảng loạn chạy tới, thấy vành mắt hắn đỏ hoe vẫn cắn răng không chịu kêu đau.
Tôi đau lòng đến mức bật khóc, khóc đến thảm thiết, cuối cùng còn phải để Lục Dương quay lại an ủi tôi.
Nhưng đó là chuyện của quá khứ.
Là quãng thời gian mà tôi và hắn mãi mãi không thể quay trở lại nữa.
Giờ phút này hắn rơi lệ, trong lòng tôi không còn chút cảm giác nào, chỉ thấy mệt mỏi và phiền chán.
“Anh đi đi, Lục Dương. Đừng phiền tôi nữa.”
“Tôi vẫn còn cả một tương lai dài phía trước, vẫn sẽ có một đám cưới, có con cái. Nhưng tất cả những điều đó… không còn liên quan gì đến nữa.”
Giữa tôi và Lục Dương, có quá nhiều ký ức.
Dù là những dịu dàng dài lâu và sâu đậm, hay là hận ý ngắn ngủi mãnh liệt, tất cả đều đã trở thành một phần trong cuộc đời tôi. Tôi không thể hoàn toàn vứt bỏ, chỉ có thể mang theo ký ức ấy mà tiếp tục bước về phía trước.
Khi mùa hè kết thúc, tôi đến tiệm xăm gần nhà, để người tôi khắc một hình xăm lên mặt trong cánh tay mình.
Lúc về đến khu chung cư, tôi gặp lại Lục Dương ở ngay trước cổng.
Hắn ngồi trên băng ghế dài, ngẩng đầu tôi, nhẹ giọng : “Tiểu Lý, biết em thấy liền thấy chán ghét, cho nên… định dọn đi rồi.”
Ánh mặt trời rực rỡ chiếu lên người hắn, khiến gương mặt tái nhợt của hắn trở nên gần như trong suốt.
Khoảnh khắc đó, như thể thời gian chồng lên nhau, kéo tôi về quá khứ.
Năm 17 tuổi, hắn từng ngồi trên băng ghế trong sân trường, dưới ánh nắng rọi chiếu, vẫy tay gọi tôi: “Tiểu Lý, lại đây, tớ có một món quà muốn tặng cậu.”
Dường như không phải không nhận ra, tôi đã cảm giác rõ ràng rằng giữa bọn tôi đã có sự tách biệt, tôi ghét hắn đến tận cùng Lục Dương lại càng thêm si mê, muốn kéo dài mối quan hệ với tôi.
Còn tôi chỉ thấy thật buồn và vô nghĩa.
Nếu biết trước sẽ có ngày hôm nay, tại sao lúc trước tôi lại phải những chuyện như ?
“Dọn đi thì dọn đi.” Tôi với vẻ mặt không cảm : “Không cần phải lời từ biệt với tôi, tôi thật sự không muốn thấy .”
Hắn chỉ nhẹ một tiếng: “Ừ, rồi.”
Sau đó, tôi thật sự không gặp lại Lục Dương thêm một lần nào nữa.
Mãi cho đến khi tôi thi lên thạc sĩ, nhận thông báo trúng tuyển, mới nhận một tin nhắn từ một số điện thoại lạ: [Chúc mừng.]
Không có tên người gửi, không có lời mở đầu.
Nhưng tôi vẫn mơ hồ đoán ra là Lục Dương.
Cuối cùng, tôi xóa tin nhắn đó, rồi chặn luôn số điện thoại của hắn.
Vào năm thứ hai đại học, tôi gặp một chàng trai tên Triệu Vọng Xuyên.
Anh ấy là nghiên cứu sinh y học ở bên viện, khi đang thực tập tại bệnh viện thì gặp tôi lúc tôi đi khám bệnh.
Anh ấy và Lục Dương quả thực là hai người trái ngược hoàn toàn.
Lục Dương luôn tỏ ra nhiệt và tự do, biểu cảm luôn rất mãnh liệt; còn Triệu Vọng Xuyên thì luôn nhẹ nhàng và trầm tĩnh, đôi mắt của ấy như có thể bao dung tất cả của tôi.
Anh ấy cũng biết về hình xăm trên cơ thể tôi không hề hỏi han gì cả.
Cho đến ngày tôi tốt nghiệp thạc sĩ, ấy mới tỏ với tôi trong lễ tốt nghiệp.
Sau khi về nhà, trai Triệu Vọng Xuyên đã ở bên tôi, cùng tôi trải qua những ngày tháng hạnh phúc.
Anh ấy còn tìm công việc ở quê tôi để gần gũi với tôi.
Cha mẹ tôi rõ ràng đã thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng mẹ tôi dường như vẫn có điều gì đó muốn , bà ấy do dự một hồi lâu rồi mới cho tôi nghe về Lục Dương.
Hoặc có thể là tin về cái c.h.ế.t của hắn.
“Nửa tháng trước, khi bác sĩ điều tra thì đã xác nhận là ung thư giai đoạn cuối. Nó không điều trị bằng hóa chất, chỉ lén lút về để gặp con, rồi thấy con bên Tiểu Triệu, nó mới quyết định rời đi, trở về tìm kiếm những kỷ niệm của thời đại học.”
“Sau khi tốt nghiệp, nó uống rượu quá nhiều, việc và nghỉ ngơi không điều độ, khiến cơ thể suy yếu…”
Tôi vốn đang ngồi ăn dưa hấu tác của tôi bỗng dừng lại, mãi lâu sau mới tìm lại giọng : “Con đã biết.”
Cuối tuần, tôi và trai dành chút thời gian về lại trường cấp ba.
Những chiếc ghế dài vẫn còn nằm cạnh sân thể dục, bên dưới những cây liễu, đã cũ kỹ qua năm tháng.
Tôi giơ tay, nhẹ nhàng sờ vào tay vịn, tìm kiếm một lúc lâu, cuối cùng cũng tìm thấy cái khe lõm mà Lục Dương đã phát hiện năm đó.
Hồi đó hắn sẽ tặng tôi một món quà, rồi dẫn tôi đến đây chỉ vào vị trí đó và : “Không có chuyện gì thì cứ đến đây xem thử, biết đâu sẽ tìm thấy một món quà nho nhỏ bất ngờ.”
Quả nhiên hắn như đã , tôi lục tìm trong khe lõm và tìm thấy một lọ nước hoa nhỏ, một tờ giấy nhỏ bị sáp phong kín và một chiếc vòng bạc nhỏ.
Như một câu chuyện cổ tích về tìm báu vật.
Lần này, tôi lấy ra một tờ giấy, vẫn bị sáp phong kín.
Mở ra, chỉ có một câu ngắn gọn viết trên đó.
[Tạm biệt Tiểu Lý, lần này thật sự muốn đến để xin lỗi Nắm.]
Bạn trai tôi tò mò qua, hỏi: “Nắm là ai ?”
“Là hình xăm trên cổ tay em đó.”
Anh ấy cảm nhận tâm trạng của tôi không tốt, ôm lấy tôi, nhẹ nhàng hỏi: “Vậy người viết tờ giấy đâu rồi?”
Tôi vò nát tờ giấy, rồi vứt nó vào thùng rác.
“Chỉ là một người xa lạ không quan trọng thôi.”
Bạn thấy sao?