Trúc Mã Không Chung [...] – Chương 6

Chương 6

Tôi hắn, gương mặt không chút biểu cảm: “Lục Dương, chúng ta quen nhau đã mười lăm năm, suốt mười lăm năm.”

“Ba năm nhau là ba năm tôi hạnh phúc nhất. Dù thời gian chúng ta gặp nhau trong một năm chẳng bằng một phần tư những năm trước chỉ cần nghĩ đến tương lai dài đằng đẵng sau này sẽ có bên cạnh, tôi lại thấy mỗi ngày trôi qua đều đưa tôi đến gần hơn với tương lai tốt đẹp ấy.”

“Nhưng lại không nghĩ như .”

“Diêu Thiến uống rượu, cũng uống rượu sao? Mới năm ba nơi đất khách, đã không chịu nổi đơn rồi; tương lai dài như thế, hôn nhân vụn vặt như thế, liệu sau này còn xuất hiện thêm bao nhiêu Diêu Thiến nữa?”

Hắn tôi, ánh mắt đầy tuyệt vọng: “Nhưng chắc chắn rằng em, Tiểu Lý.”

“Có thể là bây giờ khi thấy , tôi chỉ cảm thấy ghê tởm, thậm chí tôi không thể chịu nổi mà…”

Tôi giơ tay lên, tát hắn một cái thật mạnh: “Hy vọng cút đi cho khuất mắt tôi.”

“Đừng đến phiền tôi nữa. Nếu không, tôi sẽ báo công an.”

“Hoặc là… g.i.ế.c . Cùng đồng quy vu tận.”

7.

Muốn xóa bỏ mọi dấu vết của Lục Dương khỏi cuộc đời tôi không phải chuyện dễ dàng.

Sau vài ngày ở nhà ổn định tâm trạng, tôi quay trở lại trường.

Bạn cùng phòng thấy tôi, liền sững người, lắp bắp hỏi.

“Sắc mặt cậu sao lại kém thế kia?” Cô ấy lo lắng đưa tay sờ trán tôi, giọng dịu dàng: “Khanh Khanh, cậu bị bệnh à?”

Tôi chậm rãi lắc đầu, vòng tay ôm lấy eo ấy, giọng khàn khàn: “Có một vài chuyện đã xảy ra… hiện tại tớ không biết nên từ đâu.”

Cô ấy dịu dàng vuốt đầu tôi, trấn an: “Không sao đâu, cậu muốn lúc nào, tớ đều nghe cậu.”

Buổi tối, ấy ra căn tin mua cơm, tiện tay mang về cho tôi một phần.

Tôi vừa mở túi đồ ăn ra, đã nghe giọng ấy do dự vang lên sau lưng: “Khanh Khanh… Lúc tớ về, tớ thấy trai cậu đứng dưới ký túc xá…”

“Hai người… cãi nhau sao?”

Tay tôi khựng lại trên đôi đũa, sau đó cố giữ giọng bình thản: “Tớ chia tay rồi.”

Cô ấy “a” lên một tiếng, rồi im lặng vài giây, khe khẽ : “Xin lỗi…”

Dù là cùng phòng hay học cùng lớp, chỉ cần quen biết với tôi, ai cũng biết tôi có trai – là người đã lớn lên cùng tôi từ nhỏ.

Khi có người nhắc đến, thậm chí còn trầm trồ ngưỡng mộ: “Chẳng phải là từ đầu đến cuối hai người chỉ có nhau?”

Khi ấy, tôi vừa thẹn thùng vừa tự hào mỉm : “Ừ, là như .”

Từ bản thân mà suy ra, tôi luôn tin rằng Lục Dương cũng như tôi, chưa từng có một ý nghĩ lệch khỏi điều ấy.

Thật nực .

Trên app mua sắm, tôi từng đánh dấu không biết bao nhiêu váy cưới, vest cưới, cùng vô số trang trí lễ cưới vụn vặt.

Tôi vẫn nghĩ, dù ngày đó còn xa những món đồ lặt vặt ấy vẫn nên do chính tay mình lựa chọn thì mới tốt.

Tối hôm đó, tôi nằm trên giường trong ký túc xá, mở bookmark ra, từng món từng món – hơn tám trăm món tất cả – tôi xóa hết.

Trong lúc xóa, tôi không rơi một giọt nước mắt, chỉ là từng hồi từng khắc ký ức ùa về.

Ba năm qua, không phải không có người bày tỏ cảm với tôi.

Chỉ là ngay khi họ vừa mở lời, tôi đã từ chối.

Đa số đều rất biết chừng mực, lời xin lỗi rồi rút lui.

Chỉ có một nam sinh ngành thể dục là không chịu buông bỏ, cứ tặng hoa, tặng quà, chặn tôi ở thư viện và trước ký túc xá, nhất quyết muốn tôi thử hẹn hò cùng cậu ấy.

Cuối cùng cậu ấy bực bội, giận dữ quát: “Cậu thật sự nghĩ trai cậu chưa từng nghĩ bậy bạ? Nam giới hiểu nhau rõ nhất! Ba năm bên nhau, biết đâu hắn đã vụng trộm sau lưng cậu bao nhiêu lần rồi ấy chứ!”

Nhưng tôi vẫn tin tưởng Lục Dương, tôi chỉ nhẹ, khinh thường đáp: “Nếu giả định như khiến cậu thấy đỡ ti tiện hơn thì tôi không ngại đâu.”

Tôi đã tin tưởng hắn đến như thế.

Mà rốt cuộc, tại sao tôi lại tin tưởng hắn đến ?

Sáng hôm sau, tôi cùng cùng phòng đi học, sương sớm vẫn chưa tan hẳn. Dưới tán cây, Lục Dương đứng đó.

Tôi tưởng hắn sẽ bước tới, sẽ với tôi điều gì đó.

Nhưng hắn không hề đậy, chỉ đứng yên tại chỗ, đôi mắt đầy lưu luyến và cẩn thận dõi theo tôi.

Nửa tháng sau đó, ngày nào cũng như .

Hắn không đến lớp, cũng không quan tâm bất kỳ điều gì khác, chỉ đứng dưới gốc cây đó, mỗi sáng.

Bạn cùng phòng dường như đã hiểu chuyện gì, lần nào cũng bảo vệ tôi phía sau, cảnh giác chằm chằm Lục Dương.

Có hôm, sau buổi tiệc ký túc xá, ấ uống hơi say. Trên đường về, thấy Lục Dương vẫn chờ nơi cũ, ấy chỉ tay mắng thẳng: “Lúc cậu ra chuyện có lỗi với Khanh Khanh, sao không do dự lấy một giây? Bây giờ mọi thứ đã xảy ra rồi, cậu hối hận cái gì, còn giả vờ l.à.m t.ì.n.h thánh cái nỗi gì? Phi!”

Lục Dương chỉ trầm mặc tôi, không gì.

Vài ngày sau, trường tổ chức thi chạy 800m.

Tôi từng bị bệnh tim từ nhỏ, sau nhiều năm điều trị mới khỏe gần như người bình thường.

Tôi chạy rất chậm, mà cũng không biết có phải vì tâm trạng tệ mấy ngày gần đây hay không, vừa chạy xong, tôi đã thở hổn hển, đầu gối run rẩy. Đột nhiên trời đất tối sầm, tôi ngã quỵ xuống đất.

Giữa cơn choáng váng, có ai đó bế tôi lên, chạy đi thật nhanh.

Hương vị trên người người ấy, tôi từng rất quen thuộc giờ lại thấy xa lạ vô cùng.

Tỉnh lại trong phòng y tế, đập vào mắt tôi là gương mặt đầy lo lắng của cùng phòng, còn đứng phía xa kia là Lục Dương.

Tôi lập tức hiểu, người đã đưa tôi tới bệnh viện là ai.

Im lặng một lúc, tôi quay sang với cùng phòng: “Cậu ra ngoài trước đi, tớ có vài lời muốn riêng với ta.”

Cô ấy tôi, ánh mắt đầy lo lắng.

Tôi lắc đầu: “Không sao đâu.”

Đợi ấy đi rồi, Lục Dương bước lên một bước, tôi: “Tiểu Lý…”

Bất ngờ, tôi nắm lấy ly nước trên tủ đầu giường, ném mạnh về phía hắn.

Hắn không hề tránh, để mặc chiếc ly thủy tinh nện thẳng vào thái dương.

Ly vỡ, rơi xuống đất thành từng mảnh. Máu từ vết thương nhỏ từng giọt, từng giọt mà chảy xuống…

“Đau không?” Tôi hắn, thậm chí còn nở một nụ . “Anh đang ? Muốn tôi cảm kích hay là hy vọng tôi sẽ tha thứ cho ?”

Lục Dương đưa tay lau trán, thấy vết m.á.u cũng không hề cau mày lấy một chút.

“Đừng đến tìm tôi nữa. Nếu không phải nể mặt cha mẹ , tôi đã báo công an từ lâu rồi.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...