Trúc Mã Không Chung [...] – Chương 5

Chương 5

6.

Tôi ôm Nắm tới bệnh viện.

Cả người nó cứng đờ, bác sĩ xương sọ bị nứt, lại còn xuất huyết não, không thể cứu nổi nữa.

Thật ra Nắm là con mèo hoang mà hồi cấp hai tôi cùng Lục Dương cứu .

Lúc ấy trời mưa to, nó bị mắc kẹt dưới cống nước. Bọn tôi thử đủ cách mới có thể đưa nó lên.

Sau đó khi hai đứa nhau, Lục Dương còn từng : “Đợi đến ngày chúng ta kết hôn sẽ cho Nắm mang một chiếc nơ nhỏ, để nó đi trước phù dâu mèo.”

So với Lục Dương, Nắm dường như càng quý mến tôi hơn.

Chỉ cần tôi về nhà, nó sẽ chạy tới, dụi dụi vào chân tôi, thậm chí nhảy vào lòng, vùi đầu vào n.g.ự.c tôi nũng nịu.

Dù Lục Dương có dùng que trêu mèo, nó cũng chưa từng tỏ ra nhiệt với hắn như .

Tiếng bước chân từ xa vọng tới, tôi nghe thấy giọng Lục Dương vang lên trên đỉnh đầu: “Tiểu Lý, Nắm…”

Tôi ngẩng đầu, ánh mắt trống rỗng hắn: “Anh còn gọi cái gì mà Nắm, Lục Dương? Là chính đập c.h.ế.t nó, giờ lại hỏi han cái gì chứ?”

Trong đôi mắt hắn phản chiếu lại hình ảnh tôi lúc này.

Đầy căm hận.

Lục Dương như thể bị đánh gục, quỳ xuống trước mặt tôi, giọng run rẩy: “Là sai… Tiểu Lý, chúng ta đi cứu một con mèo khác, cùng em cứu một con khác nữa không…”

Tôi đang định mở miệng thì ánh mắt bỗng dừng lại nơi vai hắn.

Chỗ đó… có một vệt đỏ.

Giống như có bàn tay vô hình bóp nghẹn cổ họng tôi, như thể tôi bị nhấn chìm xuống đáy hồ sâu thẳm, suýt không thở nổi.

Phải rất lâu sau tôi mới định thần lại, thế lại bật : “Lục Dương, kỹ không ? Trên vai vẫn còn dấu hôn kìa.”

Hắn đưa tay kéo cổ áo, theo phản xạ : “Đó là tối qua…”

Sau đó, im bặt.

Hành lang bệnh viện thú y trống trải, chỉ còn tiếng gió lùa.

“Cho nên… hai người đã sớm lên giường với nhau rồi, phải không?”

Hắn không trả lời, chỉ tuyệt vọng tôi.

“Lục Dương, thật dơ bẩn. Bẩn không chịu nổi.”

Sau đó, tất cả mọi chuyện diễn ra như một cuộn phim bị xé nát, chỉ còn lại những mảnh vỡ rời rạc.

Lục Dương im lặng đi theo tôi, tôi cũng chẳng buồn đuổi hắn, chỉ âm thầm an táng Nắm. Trên mộ bia tôi để một bó cúc nhỏ, cùng mấy lon thức ăn chưa kịp ăn hết.

Về đến nhà, cha mẹ tôi ngăn Lục Dương ngoài cửa.

Vì từ nhỏ hai đứa đã cùng nhau lớn lên, nên trước nay mỗi khi thấy Lục Dương, cha mẹ tôi đều rất quý mến, niềm nở.

Đó là lần đầu tiên tôi thấy mẹ tôi nổi giận với hắn: “Cậu đã gì?! Cậu đã đối xử với Khanh Khanh thế nào hả?!”

Bà ấy còn định nhào tới đánh hắn, may mà cha tôi kịp ôm lại.

Ông ấy Lục Dương, giọng lạnh lùng: “Cậu đi đi. Khanh Khanh không muốn gặp cậu. Tôi sẽ không để cậu bước vào nhà này thêm lần nào nữa.”

Tối hôm đó, tôi mơ thấy rất nhiều giấc mộng vỡ vụn.

Mơ thấy năm tôi bảy tuổi, mới vào tiểu học, trời xui đất khiến mà ngồi cùng bàn với Lục Dương.

Mơ thấy sinh nhật năm mười tuổi, hắn chọc giận tôi, tôi giận dỗi cả ngày không thèm chuyện. Hắn mua bánh kem hai tầng đến tìm, vừa vừa : “Tiểu Lý Tiểu Lý, không ai thèm để ý tới tớ cả.”

Mơ thấy năm mười bốn tuổi, một ngày mưa tầm tã, tôi và hắn cùng ngồi xổm bên giếng, lo lắng xuống con mèo mắc kẹt.

Mơ thấy mùa hè năm mười tám tuổi, bọn tôi đứng dưới hàng tử đằng, nghe lời tỏ mà tôi đã sớm đoán trước.

Tôi từng nghĩ, tôi sẽ mặc váy cưới, cùng hắn bước trên thảm đỏ đến cuối cùng.

Tôi từng nghĩ, khoảng cách không phải là vấn đề, chân có thể vượt qua tất cả.

Tôi từng nghĩ, mối thanh mai trúc mã kéo dài mười mấy năm tuổi trẻ, nhất định sẽ vượt qua bốn năm chia xa tạm thời.

Hóa ra… chỉ là tôi nghĩ .

Từ bè đến người , suốt quãng đời thanh xuân rực rỡ nhất của tôi, mười lăm năm ấy đều gắn liền với Lục Dương.

Bất kể là lại đoạn ngắn nào trong quá khứ, gần như đều có sự hiện diện của hắn. Giữa bọn tôi, tựa như thân mật đến mức không thể tách rời.

Tối hôm đó trời đổ mưa lớn, xen lẫn tiếng sấm mùa xuân rền vang, tôi bừng tỉnh khỏi giấc ngủ.

Tôi lấy túi từ phòng chứa đồ, bắt đầu thu dọn mọi thứ.

Từ năm bảy tuổi cho đến tận bây giờ, từng món quà mà Lục Dương tặng tôi đều tôi cẩn thận giữ lại, lấp đầy hai chiếc túi lớn.

Thu dọn xong thì trời cũng đã sáng hẳn.

Tôi xách túi xuống lầu, không ngờ lại thấy Lục Dương đứng ngay bên ngoài cửa khu nhà.

Toàn thân hắn ướt sũng, bị mưa xối đến thảm , giống như đã đứng dưới mưa suốt cả một đêm.

Thấy tôi, hắn cất tiếng khàn khàn gọi: “Khanh Khanh…”

“Khanh Khanh, chỉ cần em chịu tha thứ cho , chuyện gì cũng có thể .”

Ngay trước mặt hắn, tôi thẳng tay ném hai túi quà lớn vào thùng rác, xoay người lại, hắn bằng ánh mắt lạnh lùng không cảm : “Vậy đi c.h.ế.t đi.”

“Đi xin lỗi dưới suối vàng đi, tôi sẽ tha thứ cho .”

Trước đây, tôi luôn cảm thấy đôi mắt Lục Dương rất đẹp, màu nâu nhạt, như hổ phách ánh nắng xuyên qua, trong suốt lấp lánh.

Thế lúc này, trong đôi mắt ấy chỉ còn lại hối hận không thể vãn hồi và đau đớn tuyệt vọng, chẳng khác gì một vũng bùn nhơ nhớp.

“Lục Dương, biết không?” Tôi cất lên từng chữ từng chữ lạnh lẽo: “Tôi vốn định đổi nguyện vọng thi cao học để theo đuổi trường chọn. Lần này đến thành phố N là để cho biết chuyện đó.”

“Sao lại dơ bẩn đến mức này chứ, thật sự không chịu nổi đơn sao? Anh và Diêu Thiến mới quen nhau bao lâu, đã vội vàng lên giường với ta? Không phải là đàn em sao? Không phải là khác giới sao?”

“Đừng nữa, Tiểu Lý…”

Hàng mi hắn khẽ run, nước mắt cũng theo đó rơi xuống.

“Chỉ là ngoài ý muốn thôi, hôm đó sau khi trở về trường, có buổi đi chụp ảnh ngoại cảnh tại biệt thự ngoại thành, ta uống say, khóc lóc chất vấn vì sao lại hủy kết với ta…”

“Nhưng không nghĩ sẽ có chuyện gì xảy ra sau đó. Tiểu Lý, chỉ muốn cưới em.”

“Phải rồi, không nghĩ sẽ có hậu quả, chỉ đơn giản là tận hưởng cái cảm giác vụng trộm và kích thích đó thôi. Không chỉ , các còn không chịu nổi mà đến trước mặt tôi khoe khoang. Anh biết rõ tôi thích nên cho rằng chỉ cần tôi thì sẽ tha thứ mọi chuyện.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...