Trúc Mã Không Chung [...] – Chương 2

Chương 2

Lục Dương bỏ hành lý xuống, ngồi thụp xuống: “Sao thế, ba tháng không gặp mà không nhận ra nữa sao?”

Tôi lấy cây que mèo trên bàn đưa cho hắn, Nắm từ từ đi tới ăn xong, rồi cọ cọ vào chân hắn nũng.

Sau bữa trưa, tôi và Lục Dương giúp mẹ tôi rửa chén, rồi một trước một sau vào phòng.

Vừa khép cửa lại, tay tôi đã bị hắn giữ lấy, ép vào cánh cửa.

“Khóa trái đi, Tiểu Lý.”

Giây tiếp theo, một nụ hôn nóng bỏng áp tới.

Tôi nhắm mắt lại, cố dồn hết tâm trí thì bên ngoài lại vang lên tiếng gõ cửa: “Khanh Khanh, Tiểu Dương, ra ăn trái cây đi con.”

Tôi bị hù tới mức suýt nhảy dựng lên, còn ý trong mắt Lục Dương thì càng rõ ràng hơn.

Hắn đáp: “Dạ , dì ơi, tụi con ra liền.”

Sau đó, hắn mở hành lý ra tìm quà mang về cho tôi.

Tôi ngồi ở mép giường, liếc mắt liền thấy một góc trong vali có một túi nhỏ màu hồng phấn lạ lẫm.

Vừa mới cầm lên, đã bị Lục Dương giật lại ngay: “Đừng vào, đó là máy ảnh của Diêu Thiến.”

Tôi sững người: “Sao máy ảnh của em ấy lại ở trong vali của ?”

“À, rương của em ấy nhỏ, không nhét đủ đồ nên nhờ bỏ tạm vào chỗ . Mai em ấy sẽ đến lấy.”

Lục Dương không để ý lắm xong thì mang quà tặng đã chuẩn bị đưa cho tôi xem.

Đó là một chiếc khăn quàng cổ mềm mại, còn có cả chiếc iPad phiên bản mới nhất.

“Không phải em muốn thi lên cao học sao? Cầm cái này xem bài giảng online đi.”

Tôi ôm lấy món quà một cách cứng ngắc, không biết trong lòng là vui hay mơ hồ.

Nhà Lục Dương ở ngay bên kia con đường đối diện khu nhà tôi, cha mẹ hắn vẫn chưa về nên hắn ăn cơm tối ở nhà tôi xong mới quay về.

Lúc ra cửa, bên ngoài đang có tuyết rơi.

Lục Dương không cho tôi tiễn hắn: “Tuyết rơi rồi, lạnh lắm, em về sớm một chút đi.”

Tôi đứng ở cửa rất lâu, nắm lấy vạt áo hắn, khẽ giọng : “Dù gì nhà cũng không có ai, hay là… tối nay ngủ lại nhà em đi?”

Trầm mặc một lúc, Lục Dương vẫn lắc đầu: “Không sao, đã lâu rồi chưa về nhà, cũng muốn dọn dẹp một chút.”

Tôi lững thững quay lại nhà, ngồi trò chuyện lác đác với cha mẹ vài câu.

Một lúc sau, tôi cầm điện thoại lên, vô thức mở vòng bè. Bỗng tôi sững người tại chỗ.

Mười phút trước, Lục Dương vừa đăng một trạng thái mới: một bức ảnh hắn đứng dưới đèn đường, bóng dáng lẫn trong tuyết rơi. Dòng trạng thái là: [Lâu lắm rồi mới thấy tuyết.]

Bạn cùng bàn hồi cấp ba của tôi – Trương Tư Đồng – để lại bình luận: [Về nhà rồi à? Ảnh do người chụp hả?]

Lục Dương trả lời ấy: [Không phải.]

3.

Tôi ngẩn người rất lâu, sau đó mới nhấn vào gửi tin nhắn cho Lục Dương.

[Anh không về nhà thật sao?]

Hắn không trả lời ngay.

Tôi ngồi trên sofa, mèo nhỏ cuộn tròn bên cạnh đã ngủ say.

Tôi lơ đãng xoa đầu nó, mãi cho đến khi điện thoại rung lên, một chuỗi cảm mơ hồ trong lòng bỗng chốc có hình có dạng.

[Trên đường về thì Diêu Thiến gọi cho , muốn chụp tuyết buổi tối, nên mang máy ảnh qua cho em ấy. Giờ thì về đến nhà rồi.]

Hắn trả lời tôi như thế, rồi hỏi: [Sao còn chưa ngủ?]

[Tại đang đợi tin nhắn của .]

Sau đó Lục Dương gọi tới.

“Tiểu Lý, khuya rồi, em nên ngủ đi. Em vốn đã có bệnh tim, còn thức đêm nữa.”

Không rõ có phải do tín hiệu không, giọng hắn trong đoạn ghi âm nghe khàn khàn, mang theo chút giọng mũi.

Tôi im lặng một lát rồi hỏi: “…Anh uống rượu à?”

“Uống một chút. Lúc đi chụp tuyết với Diêu Thiến, em ấy hứng thú quá, còn chạy đi mua bia. Cuối cùng em ấy không uống hết nên đành phải…”

Nói đến đây, hắn đột nhiên ngừng lại, như thể vừa nhận ra mình lỡ lời.

Không khí trở nên lặng ngắt. Im lặng đến mức có thể nghe rõ tiếng hít thở của nhau. Một lúc sau, tôi khẽ : “Lục Dương, em cảm thấy… em không còn nhận ra nữa.”

Tôi cúp máy, trở về phòng ngủ, nằm trên giường, thất thần trần nhà.

Trong đầu lại không ngừng lặp lại hình ảnh ban ngày trong xe.

Diêu Thiến cầm chai nước Lục Dương từng uống, tự nhiên như thể đã từng rất nhiều lần.

Học kỳ này, tôi và Lục Dương chỉ gặp nhau một lần vào kỳ nghỉ Quốc khánh.

Mà trước đó, trong vô số cuộc trò chuyện, hắn chưa từng nhắc đến người con này.

Bên ngoài bỗng có tiếng , tiếng bước chân từ xa tiến lại gần, sau đó là tiếng gõ cửa: “Tiểu Lý, em ngủ chưa?”

“…”

Vào phòng, Lục Dương : “Anh đã xóa bài đăng trên vòng bè rồi.”

“Còn rượu… không uống cùng chai với em ấy, chỉ xin ly giấy ở cửa hàng.”

“Anh cũng đã rõ với Diêu Thiến rồi, em ấy chỉ muốn ngắm tuyết thôi, giờ xem xong rồi, Tết cũng sắp đến, bảo em ấy sớm về nhà.”

Hắn một hơi như , tôi vẫn không phản ứng gì, chỉ im lặng xoa con thú bông trong tay.

Đó là món quà sinh nhật năm xưa Lục Dương từng tặng tôi.

Một lúc lâu sau, tôi cuối cùng cũng mở lời: “Anh có thể xoá em ấy không?”

“Được.”

Lục Dương đồng ý không chút do dự.

Hắn lấy điện thoại ra, ngay trước mặt tôi, xoá Diêu Thiến khỏi danh sách bè. Rồi ngồi xuống mép giường, nhẹ nhàng ôm lấy tôi.

“Khanh Khanh, đừng giận nữa.” Hắn : “Anh đã chờ rất lâu để có thể gặp lại em ở nhà. Chỉ cần thêm một năm nữa — một năm nữa, sẽ quay về.”

Hắn gọi tôi bằng giọng nhỏ nhẹ, dịu dàng đến lạ thường.

Tim tôi chợt mềm nhũn.

Cả kỳ nghỉ đông sau đó, tôi gần như ở bên Lục Dương không rời.

Cảm giác xa cách do khoảng cách và đất khách bỗng chốc tan biến.

Sau khi nhập học, vì phải chuẩn bị cho kỳ thi cao học, tôi buộc phải giảm thời gian trò chuyện với hắn.

Rất nhiều lần, tôi chỉ đơn giản mở video lên, rồi một bên học bài, bài tập, một bên ngẩng đầu lên — liền thấy hắn đang chăm tôi qua màn hình.

Tháng Tư, sinh nhật Lục Dương, tôi đặc biệt xin nghỉ học, bay tới thành phố N tìm hắn.

Trước đó tôi không gì với Lục Dương cả.

Cho nên khi tôi vừa đứng ở cổng nam trường hắn, vừa lấy điện thoại định nhắn tin cho hắn thì lại đúng lúc đụng phải Lục Dương đang cùng Diêu Thiến, tay còn đeo máy ảnh.

Tôi và hắn đều sững sờ tại chỗ.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...