Nhưng nụ của Tạ Trầm lập tức biến mất.
Nhân viên phục vụ là một trông tầm tuổi tôi.
Cô ta cúi đầu xin lỗi liên tục, miệng không ngừng “xin lỗi”.
[Ký chủ, đối thủ cạnh tranh của đã xuất hiện]
10
Tôi vốn định dỗ dành Tạ Trầm, nghe thấy câu đó thì khựng lại.
Những người đến “công lược” Tạ Trầm không phải là từng người một kiểu đ.ánh luân phiên.
Sự xuất hiện của họ hoàn toàn không có quy luật.
Có khi cả năm chẳng thấy ai, có lúc một tháng lại lũ lượt kéo đến cả chục người.
Nhưng mà, cái chiêu đổ rượu lên áo ấy thì đã lâu lắm rồi không gặp.
Lần cuối cùng cũng là ba năm trước.
Đến mức tôi nhất thời không phản ứng kịp.
Cô kia vẫn đang đi.ê.n cu.ồ.ng xin lỗi, Tạ Trầm thì không hề lòng.O Mai d.a.o muoi
Khách bàn bên đã bắt đầu quay sang .
Anh ấy trông như sắp bùng nổ rồi, tôi vội kéo tay ấy lại:
“Anh ơi, có thể đi xử lý vết rượu trước không? Em muốn vài lời với ấy.”
Anh ấy liếc kia một cái, dường như định từ chối.
Tôi vội nũng:
“Làm ơn mà~ Ở đây là nơi công cộng, an ninh tốt, em cũng lớn rồi, tự biết bảo vệ mình mà.”
Đa phần “ người công lược” đều rất thù địch với tôi.
Đã nhiều lần có người muốn ra tay tôi, có một lần suýt nữa thành công.
Hôm đó tôi bị bắt cóc, khi Tạ Trầm đến nơi, tay ấy còn run lên.
Anh ôm chặt lấy tôi, cứ lặp đi lặp lại câu: “Xin lỗi.”
Từ lần đó, không cho tôi tiếp với những người đó nữa.
Anh bất đắc dĩ xoa đầu tôi một cái:
“Mấy lời bọn họ , đừng tin hết.”
Mắt tôi sáng rực, ôm lấy hôn một cái:
“Cảm ơn , là tuyệt nhất luôn!”
Anh lướt mắt đối diện một cái, rồi quay người đi xử lý vết bẩn.
Cô kia kinh ngạc tôi:
“Tại sao… tại sao lại sai khiến ấy?”
11
“Vậy , tiến độ công lược của cũng là 0 sao?”
Cô phục vụ tên là Lâm Dư.
Lúc này mày ấy nhíu chặt: “Không thể nào.”
Tôi hút một ngụm nước cam: “Nhưng mà đúng thế mà.”
Có vẻ như hệ thống sẽ thông báo cho mỗi người công lược về danh tính đối thủ cạnh tranh.
Lâm Dư không nghi ngờ gì về thân phận của tôi.
“Anh ấy chịu nghe lời như , sao có thể là 0 !”
Tôi im lặng ấy, ngầm cổ vũ tiếp.
Cô cứ tôi, lặp đi lặp lại: “Không thể nào…”
Đột nhiên, giọng ta ngưng bặt:
“Cơ thể của … là thân phận gì ?”
Gì mà “cơ thể này với cơ thể kia” chứ.
Đây là thân thể nguyên bản của tôi đấy nhé.
Tôi không rõ “thân phận” mà ta là ý gì, bèn chọn cách trả lời an toàn nhất:O Mai d.a.o muoi
“Lương Hoài Tịch.”
Tên tôi chính là thân phận tôi.
“Cái gì?!”
Cô ta buột miệng mắng: “Cô ăn phải vận cứt chó gì mà lại phân vào Lương Hoài Tịch?!”
Nói xong lại lắc đầu:
“Không đúng… Cô dùng cơ thể của ta, mà Tạ Trầm lại không nghi ngờ gì sao? Tôi nhớ trong hồ sơ nhiệm vụ từng có người nhận thân phận này rồi.”
Hả?
Là sao cơ?
Tôi vờ như không quan tâm, nhẹ nhàng hỏi:
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó người đó phát đi.ê.n rồi! Về lại không gian hệ thống mà tinh thần vẫn chưa hồi phục!”
“Dùng thân xác của Lương Hoài Tịch mà bị Tạ Trầm phát hiện thì toi đời luôn.”
“Chúng tôi thất bại thì chỉ là bị đưa về. Nhưng mà thất bại…” ánh mắt ta mang theo thương cảm “Cô lo liệu cho tốt đi.”
“Hả?” Tôi buột ra một âm tiết.
Nghiêm trọng luôn à?
“Sao chẳng biết gì cả, là người mới à?”
Tôi nên biết gì sao?
Tôi gãi mũi, khẽ gật đầu.
Cô ta thở dài: “Tội nghiệp thật, người mới mà lại bị phân vào thế giới này.”
Cô ấy rời rạc kể cho tôi khá nhiều điều.
Từ những mảnh thông tin đó, cuối cùng tôi cũng ghép lại bức tranh toàn cảnh.
Những người công lược đều đến từ một nơi gọi là Cục Công Lược, còn thế giới tôi đang sống là một trong “Ba ngàn tiểu thế giới”.
Trong mỗi thế giới đều tồn tại một người tập trung mọi vận mệnh của thế giới ấy là nhân vật chính.
Người công lược phải “chiếm ” nhân vật chính, lấy khí vận từ họ để nuôi dưỡng Cục Công Lược, giữ cho nó tiếp tục tồn tại.
Bạn thấy sao?