Trúc Mã Của Tôi [...] – Chương 4

4

Chưa giả hai giây, cửa phòng tắm tự mở ra.

Phòng đầy hơi nước như chốn bồng lai tiên cảnh.

Tôi không rảnh để ngắm, giận dữ : “Tại sao cửa phòng tắm lại có thể tự mở! Anh chẳng tôn trọng sự riêng tư của em chút nào cả!”

Tạ Trầm cũng vừa tắm xong, ấy chỉ quấn khăn tắm ngang hông, lúc này đang tiến về phía tôi.

Anh ấy tiến từng bước, tôi lùi từng bước.

Cho đến khi không thể lùi nữa, lưng tôi áp vào gương toàn thân lạnh toát, Tạ Trầm ép tôi giữa gương và ấy.

Anh ấy cúi mắt: “Em không trả lời, tưởng em gặp chuyện rồi.”

Tôi chột dạ.

Anh ấy gõ cửa mà tôi không trả lời.

Tôi là người biết lý lẽ: “Được rồi, em tha thứ cho .”

Nghe xong ấy chẳng nhúc nhích.

Tôi nghiêng đầu: “Anh ơi? Thả em ra chưa, muộn rồi, tụi mình nên đi ngủ thôi.”

Ánh mắt ấy sâu thẳm, đầu ngón tay vuốt nhẹ qua má tôi: “Trước khi ngủ, bảo bảo có gì muốn không?”

“Không có mà?”

Còn phải gì nữa sao?

Tôi bắt đầu nhớ lại, một ý nghĩ thoáng qua đầu.

Cùng lúc đó, hai âm thanh vang lên cùng lúc.

[Yêu cầu trừng do tiêu cực trong chiến lược đã chấp thuận, hình lần này: Lửa dục thiêu thân]

“Tịch Tịch chẳng phải muốn công lược sao, để dạy em.”

Cơ thể tôi mềm nhũn, cảm giác kỳ lạ lan tỏa khắp tứ chi, Tạ Trầm lại còn đổ thêm dầu vào lửa.O Mai d.a.o muoi

Trong mơ hồ tôi nắm lấy tay ấy: “Anh ơi đừng mà…”

Anh ấy xoay tôi lại, khẽ chạm môi tôi, cùng tôi người trong gương: “Tịch Tịch của chúng ta, cả người chỉ có cái miệng này là cứng rắn.”

Tôi quay đầu đi không dám , ấy lại cưỡng ép xoay đầu tôi lại.

“Bảo bảo, cho rõ, đang dạy em.”

Anh ấy thật là quá kiểm soát, đến cả việc không cũng không cho phép!

Tối nay có một tin vui và một tin buồn.

Tin vui là, hình của hệ thống chẳng đau chẳng ngứa.

Tin buồn là, hình của Tạ Trầm thì vừa đau vừa ngứa.

Ghét hệ thống, cũng ghét Tạ Trầm.

Toàn là đồ xấu xa.

6

Tất cả là lỗi của Tạ Trầm, khiến hôm nay tôi cứ tránh gương như tránh rắn rết.

Mỗi lần soi gương là tôi lại không kiềm mà nhớ đến cảnh tượng tối qua.

Quá hỗn loạn rồi.

Tạ Trầm còn phải dọn dẹp vệ sinh một lúc lâu.

Lúc đ.á.nh răng tôi cố cúi đầu thật thấp.

Vậy mà Tạ Trầm lại ôm tôi từ phía sau, giọng còn hơi khàn khàn vì mới tỉnh ngủ:

“Ngại à?”

Tôi nhổ bọt kem đ.á.nh răng ra, quay đầu trừng mắt ấy: “Về sau không bắt em vào gương nữa!”

Tôi đã bị ám ảnh rồi!

Anh ấy ấn nhẹ lên đầu tôi: “Tối lại .”

“Em là không bao giờ nữa cơ mà!”

Anh ấy ra chiều suy tư: “Được rồi, nghe em hết.”

Biểu cảm này lại là có ý đồ gì xấu rồi.

Tôi nhanh chóng rửa mặt chải đầu xong, chuồn khỏi phòng tắm.

Tôi ngủ dậy rất muộn.

Là bị ấy hôn mà tỉnh.

Anh ấy như con ch.ó lớn ôm tôi mà cắn loạn, nếu tôi không tỉnh, ai biết ấy còn định gì.

Rõ ràng trước kia không như .

Trước đây khi ngủ cùng tôi, ấy nhiều lắm cũng chỉ ôm ôm hôn hôn, không như tối qua, vừa dữ vừa mạnh.O Mai d.a.o muoi

Thật đáng sợ.

Người trai kiểu mẫu của tôi đã “biến chất” rồi.

Tôi đồng hồ, gần năm rưỡi chiều.

Tối qua đến ba giờ sáng ấy còn đang dọn gương, sáng nay chúng tôi lại ôm nhau ngủ thêm một giấc nữa.

Thoắt cái đã tối rồi.

Tôi không muốn dậy, ấy dọa nếu không dậy sẽ tiếp tục.

Tôi miễn cưỡng đi rửa mặt.

Gần một ngày không ăn gì, lại tiêu hao thể lực, ấy sợ tôi đói quá ngất đi.

Tôi xé một gói bánh mì nhỏ ra ăn một miếng, đúng lúc ấy từ phòng tắm đi ra.

Áo quần chỉnh tề, trông rất đàng hoàng.

Ai mà ngờ ấy là kẻ biến thái chứ.

Biến thái lại còn cắn một miếng bánh mì của tôi.

Tôi không vui: “Trên bàn không phải còn à, tự xé một gói đi.”

Anh ấy lục tủ quần áo một hồi lấy ra một chiếc váy: “Đừng ăn nhiều, thay đồ vào, chúng ta phải ra ngoài.”

Tôi cầm váy đi vào phòng tắm mới nhận ra, trong nhà ấy, đồ của tôi ngày càng nhiều.

Ừm… nhà tôi cũng có không ít đồ của ấy.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...