Anh ấy hung dữ quá.
Tôi rụt vào ghế sau không dám gì.
Tấm ngăn trong xe từ từ kéo lên.
Anh ấy ra lệnh: “Cởi đồ ra.”
“Hả?”
“Kiểm tra xem có bị thương không.”
Tôi vội lắc đầu: “Không, không có đâu, tai nạn không nghiêm trọng, chỉ có tài xế bị thương thôi, em ngồi ở ghế sau, không sao cả.”
Tôi cởi áo khoác ngoài, đưa cánh tay ra cho ấy xem: “Anh này, không bị thương mà.”
Tạ Trầm lạnh giọng: “Tiếp tục.”
Tôi: !
Tiếp tục cái gì chứ!
Hôm nay tôi đi dự tiệc, ngoài áo khoác thì chỉ mặc mỗi cái váy liền.
Tôi mím môi: “Anh ơi, em thực sự không bị thương.”
Ngón tay ấy chạm nhẹ vào cổ tay tôi: “Đừng để phải lần thứ hai.”
Đôi mắt đen láy của Tạ Trầm cứ thế chằm chằm tôi.
Anh ấy xưa nay một là một, không cho phép ai trái ý.
Giờ đang là đầu xuân, trong xe không bật điều hòa, đêm về hơi lạnh.
Ánh mắt ấy giống như một cái lông vũ nhỏ, lướt nhẹ trên da tôi.O Mai d.a.o muoi
Vừa lạnh vừa nóng.
Tôi chưa bao giờ như thế này trước mặt người khác, mặt đỏ bừng: “Anh ơi, kiểm tra xong chưa?”
Anh ấy nghiêm túc kiểm tra từng chút một.
“Bảo bảo, chỗ này để kiểm tra thêm chút nữa.”
Giọng ấy khàn khàn.
“Chỗ này đang chảy m.á.u đúng không?”
!!!
Mặt tôi đỏ ửng, rúc vào n.g.ự.c ấy nhỏ giọng phản bác: “Không có đâu, bậy!”
Anh ấy bóp cằm tôi, bắt tôi quay đầu.
Gần sát mặt tôi, ấy đưa đầu ngón tay ướt át ra: “Ai đang bậy nào?”
Tôi: !!!
Anh ấy sao lại như thế chứ!
Tôi cứng miệng: “Là không có!!”
Anh ấy tôi, môi khẽ mở, ngậm lấy ngón tay.
Tôi mở to mắt.
A a a ấy đang gì !
Tạ Trầm cúi xuống nhẹ bên tai tôi: “Bảo bảo ngọt thật đấy.”
5
Con đường về nhà rất ngắn.
Xe dừng lại ở bãi đậu xe dưới tầng hầm.
Tôi nắm chặt váy, bị ấy nắm tay kéo lên lầu.
Mẹ bà nhắn tin cho tôi mà tôi không trả lời, liền hỏi Tạ Trầm, ấy tôi đang ngủ.
Bà rất yên tâm tự mình về nhà, còn dặn dò ngày mai tôi cũng đừng về, vì ngày mai bà ra ngoài.O Mai d.a.o muoi
Tôi tức tối đi theo sau lưng Tạ Trầm, trở về phòng ấy.
Tạ Trầm lấy đồ ngủ của tôi ra: “Đi tắm trước đi.”
Tôi ôm đồ ngủ đứng im không nhúc nhích.
Anh ấy xoa đầu tôi: “Ngẩn ra gì, muốn giúp em à?”
Anh ấy bế ngang tôi lên, trông thật sự có ý muốn giúp.
Tôi vội vàng nhảy khỏi lòng ấy: “Không không không, em tự .”
Phòng tắm đầy hơi nước, khiến đầu tôi nặng trĩu.
Có lẽ là vì đầu óc choáng váng quá, tôi lại nghe thấy giọng của cái hệ thống ch.ế.t tiệt đó.
Giọng điện tử đều đều quái dị khen tôi: [Cô là ký chủ xuất sắc nhất mà tôi từng hỗ trợ, ba tiếng đồng hồ trôi qua mà giá trị công lược vẫn không nhúc nhích chút nào]
[Tiến độ công lược: 0/100]
Tôi: ?
Mày đang cà khịa đấy à?
Ai ngờ hệ thống : [Tôi thật lòng khen mà]
[Ký chủ trước, tiếp cận Tạ Trầm ba tiếng, giá trị chiến lược đạt -100/100, người trước nữa là -78/100]
Tôi: ……
Thì ra thật sự là đang khen tôi.
“Cảm ơn, tôi không cần. Tôi cần hơn là hệ thống biến đi.”
Giọng hệ thống biến mất.
Tôi người trong gương, môi đỏ răng trắng, khoác đồ ngủ vào.
Vừa rồi trong xe, Tạ Trầm quỳ trên sàn ghế sau, vừa ngẩng đầu tôi vừa…
Tôi không chịu nổi, túm lấy tóc ấy mà khóc.
Anh ấy rộng lượng đứng dậy, sẽ về nhà xử tôi.
Tôi có sai gì đâu chứ, tại sao phải tôi.
Tôi lề mề mãi, lê thê gần nửa tiếng, Tạ Trầm gõ cửa.
“Tịch Tịch,ra ngoài.”
Tôi không đậy, giả ch.ế.t.
Bạn thấy sao?